Lần thứ hai là một tháng trước, vào bữa tiệc công ty nội thất Nguyệt Tú tổ chức, bộ đồ Diệp Lan Chỉ bị ướt nên anh ta đưa cô ta đi thay, sau đó không khống chế được bản thân trong khách sạn.
Có điều, theo những gì Lục Khải Dã nhớ thì khi đó anh ta đã dùng biện pháp an toàn rồi thế nhưng hôm trước, Diệp Lan Chỉ lại cầm bản xét nghiệm đến gặp anh ta, nói là bản thân đã mang thai. Cô ta vừa khóc vừa quậy phá vừa đòi tự vẫn khiến cho Lục Khải Dã chỉ có thể tạm thời đồng ý sẽ cưới cô ta, đưa cô ta về gia đình họ Lục.
Loại phụ nữ thủ đoạn như vậy bà đã thấy rất nhiều trên tivi, cũng nghe rất nhiều người bạn của bà nói rồi. Bởi thế nên mẹ Lục không hề vừa lòng vừa mắt Diệp Lan Chi.
Nhà ăn của gia đình họ Lục gần phòng bếp, từ chỗ Diệp Lan Chi đến phòng bếp phải đi qua chỗ của Mạc Hân Hy.
Lúc đi thì chẳng có chuyện gì nhưng lúc quay lại không hiểu tại sao khi cô ta đang cầm cốc nước đi qua chỗ Mạc Hân Hy lại loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống sàn. May là Lục Khải Dã nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô ta.
Cốc trà rơi xuống nền đất, vỡ tan thành các mảnh, nước bản tung tóe khắp sàn nhà.
Cô ta dường như rất sợ hãi, tay ôm lấy ngực, thất kinh, nói: “Tổng giám sát Lam, sao.
cô lại đột nhiên ngáng chân ra? Hại tôi suýt chút nữa ngã rồi!”
Mạc Hân Hy đang võ về Tư Nhã nghe thấy vậy liền ngẩng lên hỏi: “Cô nói gì “Tổng giám sát Lam, lúc nãy có phải cô cố ý muốn Lan Chỉ vấp té không?” Tuy rằng Lục Khải Dã bị ép buộc mới đồng ý đưa Diệp Lan Chỉ về nhà, nhưng với tư cách là một kẻ đào hoa đa tình, hơn nữa Diệp Lan Chỉ còn đang mang thai đứa con của anh ta, nên anh ta vẫn bảo vệ cô ta hết mực.
Mạc Hân Hy nhíu mày nhìn Diệp Lan Chỉ: “Cô Diệp à, cô chắc chắn là tôi ngáng chân cô?”
Diệp Lan Chi vậy mà thật sự tỏ ra vô cùng kích động, nhanh chóng bắt đầu tỏ vẻ yếu đuối, giở trò thuyết phục người khác.
Cô ta giả bộ khoác lên dáng vẻ tốt bụng nhân nghĩa: “Khải Dã, không phải như vậy đâu, tổng giám sát Lam không phải là cố ý, lúc nấy chỉ là vừa hay không cẩn thận đưa chân ra mà thôi, là em không cẩn thận nên không nhìn thấy!”
“Vừa hay? Sao lại có chuyện trùng hợp như thế chứ?”
Lục Khải Dã không tin, cứ nhìn chăm chẩm vào Mạc Hân Hy.
Người phụ nữ này với Lý Duy Lộc thật thà kia mập mờ không rõ ràng, giờ lại có ý dùng con cái để tiếp cận anh cả, chắc chắn không phải loại người tốt đẹp.
“Ý của cậu Hai là tôi cố ý làm cô Diệp đây vấp té sao?” Mạc Hân Hy hỏi lại anh ta.
“Có phải cố ý hay không chỉ có cô mới biết? Ai biết cô tiếp cận anh cả tôi vì mục đích gì? Lục Khải Dã trợn trừng mắt nhìn cô.
Mạc Hân Hy đứng dậy, ngẩng lên nhìn chiếc camera giám sát ở phòng khách cách không xa lắm, nói: “Nếu tôi nói là cô ta cố ý giả vờ vấp ngã vu oan cho tôi thì sao?
Diệp Lan Chỉ khóc nức lên thành tiếng “Tổng giám sát Lam, tôi không hề trách cô một câu nào, tôi cũng không nói cô cố ý làm tôi vấp ngã, sao cô lại vu oan cho tôi?”
“Tôi vu oan cho cô? Cô Diệp à, cô đúng là không hố danh diễn viên, màn kịch này diễn cũng không tệ”
Mạc Hân Hy cười một cái lạnh lùng, đang định nhắc tới việc xem lại camera thì Lục Khải Vũ lại lên tiếng: “Trong phòng khách có camera giám sát, xem lại là rõ thôi. Khải Dã, em nên đến bệnh viện kiểm tra IQ đi, cẩn thận vẫn trẻ mà đã mắc bệnh sa sút trí tuệ”
“Anh, sao anh lại đứng về phía người ngoài chứ?” Lục Khải Dã gào to một cách bất mãn.
“Người ngoài? Ai là người ngoài? Là tổng giám sát Lam hay cô Diệp?”
Bố Lục nhìn thấy hai đứa con trai đang gây gổ với nhau thì vội vã hòa giải: “Thôi ăn đi ăn đi! Để lát nữa thì cơm canh nguội hết rồi, chuyện chẳng đáng gì mà hai đứa cũng phải chuyện bé xé ra to thế”
Lục Khải Vũ không nói gì, anh lôi điện thoại ra, nhấn hai lần, xem camera giám sát.
Xem xong điều cần xem, anh kết nối điện thoại với màn hình tivi trong phòng khách.
Camera hiện rõ quá trình Diệp Lan Chỉ đi lấy nước, Mạc Lan Chỉ lúc đó đang cẩn thận bón cơm cho Tư Nhã, chân không hề di chuyển một chút nào.