9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 747: Lời Khó Nói




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trái tim Lục Khải Vũ chợt căng thẳng, câu nói trong đầu: “Bố là bố ruột của con” gần như muốn bật thốt ra khỏi miệng.

Tuy nhiên, bị Long Anh Vũ cắt ngang: “Mộc Tháp, con đừng nên tin anh ta, tập đoàn nhà họ Lục luôn muốn hợp tác với nhà họ Mộ để mở xưởng sản xuất thuốc.

Nhưng bố lại chọn nhà họ Lư, do đó Lục Khải Vũ ôm hận trong lòng muốn cướp con, lợi dụng con để gây sức ép cho bố!”
Anh ta đổi trắng thay đen, mặt dày mày dạn nói.

Trong đôi mắt sâu thảm của Lục Khải Vũ hiện lên ngọn lửa đậm đặc, giọng nói của anh lạnh lẽo như thể phát ra từ địa ngục: “Long Anh Vũ, mày muốn thế nào mới chịu thả Mộc Tháp?”
Đang nói chuyện, anh lặng lẽ tiến lên một bước định tìm cơ hội bắt Long Anh Vũ mà không làm tổn thương đến Mộc Tháp.

Long Anh Vũ ôm Mộc Tháp lùi về phía sau một bước: “Tao không muốn đàm phán với mày, kêu Hân Hy tới đây.”
Ánh mắt Lục Khải Vũ tối sầm lại nhìn anh ta chằm chằm, khóe miệng rướn lên nụ cười lạnh mỉa mai: “Hóa ra mục đích của mày là Hân Hy!”

“Một cô gái chưa đến ba mươi tuổi, con cái đùm đề, làm bảo mẫu miễn phí ở nhà mày.


Lục Khải Vũ, mày vốn dĩ không xứng với cô ấy”
“Chỉ có tao, chỉ có Long Anh Vũ tao mới có thể cho cô ấy hạnh phúc.

Dẫn cô ấy đi Hokkaido ngắm mặt trời mọc, chầm chậm dạo chơi trên bãi cát biển Phuket, đi Ai Cập xem kim tử tháp hoặc đến Cambridge để tìm dấu chân của Từ Chí Ma”
“Còn mày cứ luôn miệng nói yêu cô ấy, nhưng lại kìm chân cô ấy ở Hà Thành, nhốt cô ấy trong khu chung cư Ánh Trăng.

Thậm chí mày không dám mời một bảo mẫu, để cô ấy tự mình chăm sóc nhiều con như vậy.

Lục Khải Vũ, mày thật ích kỉ!”
Bởi vì tâm trạng kích động nên Long Anh Vũ đột nhiên ho khan.

Lục Khải Vũ nắm chắc cơ hội chuẩn xác, xông lên như một con báo trực tiếp kéo Mộc.

Tháp từ trong tay anh †a vào lòng mình.


Vẻ mặt Lý Mộc Tháp ngạc nhiên, sửng sốt mở to hai mắt: “Chú Lục?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Mộc Tháp, mũi Lục Khải Vũ hơi chua xót, tầm mắt hơi mờ mịt.

Long Anh Vũ thấy Lý Mộc Tháp bị cướp đi, anh ta nâng chiếc ghế bên cạnh lên đập tới: “Lục Khải Vũ, trả con lại cho tao!”
Lục Khải Vũ chưa kịp nói câu nào với con trai của mình, bắt gặp động tác của anh ta, anh thẳng thừng ôm thẳng bé né sang một bên.

Nhóm người Triệu Binh ở sau lưng anh xông lên, khống chế Long Anh Vũ nằm xuống mặt đất.

“Mộc Tháp, Mộc Tháp, Lục Khải Vũ mày là đồ khốn kiếp.

Tao sẽ kiện mày, mau thả Mộc Tháp ra” Bị đè xuống đất, Long Anh Vũ vẫn gắng sức giấy giụa.

Lý Mộc Tháp bị dọa sợ, run rẩy trốn ở trong lòng Lục Khải Vũ, cậu bé căng thẳng năm lấy tay Lục Khải Vũ cầu xin: “Chú Lục ơi, chú, chú thả ba của con ra đi! Năn nỉ chú!”
Mặc dù cậu bé không biết có chuyện gì xảy ra, tuy nhiên Long Anh Vũ đối xử với cậu bé rất tốt.

Cậu không muốn nhìn thấy người đó bị bắt nạt.

Từ cuộc nói chuyện của họ, cậu bé có thể hiểu được đại khái, bố Long Anh Vũ của cậu hình như thích một người mẹ nhiều con nào đấy..