9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 706: Mặt Nạ Hình Mèo






Tài xế Mãnh nhìn qua cửa kính xe thấy được mặt Sở Thần Dật, sợ tới nỗi suýt chút nữa đụng phải xe phía trước.

May mà ông ta là tài xế lão luyện, nhanh chóng giẫm phanh lại mới có thể tránh được tai nạn “Tài xế Mãnh.

Cẩn thận một chút!” Lục Khải Vũ lạnh lùng dặn dò ông ta.

“Vâng, xin lỗi chủ tịch Lục, tôi sẽ cẩn thận”
Tài xế Mãnh giật mình lau mồ hôi lạnh trên đầu.

Lúc này, Sở Thần Dật lên tiếng.

“Chủ tịch Lục, anh không nên trách ông ta, là bộ dạng tôi dọa ông ta sợ đấy!”
Nói rồi, anh ta sờ mặt chính mình, lầm bầm lầu bầu, rồi lại thương lượng với Lục Khải Vũ: “Xem ra đúng là tôi nên đeo mặt nạ”
Nếu anh muốn đeo mặt nạ, cửa hàng bách hóa phía trước có bán, tôi mua giúp anh”
Sở Thần Dật gật đầu: “Được đấy, tôi muốn một cái mặt nạ hình mèo trông đẹp một chút”
Lục Khải Vũ nhịn không được nghiêng đầu nhìn anh ta, lần đầu tiên anh gặp Long Minh Huệ, đối phương cũng đeo một chiếc mặt nạ hình mèo, xem ra hai bọn họ đúng là có cùng sở thích như nhau.


“Làm sao vậy? Có vấn đề gì à? Hay là cửa hàng bách hóa không có cái mặt nạ hình mèo nào đẹp mắt?” Vẻ mặt của anh khiến Sở Thần Dật cảm thấy có chút kỳ quái “Không có gì.

Anh chờ đó.

Tài xế Mãnh dừng xe xong sẽ lập tức mua cho anh”
Anh nghĩ nghĩ, không nói suy nghĩ trong lòng ra.

Rất nhanh sau đó, Tài xế Mãnh đã dừng xe trước của hàng bách hóa, sau khi dừng xe, ông ta đi vào mua mặt nạ cho Sở Thần Dật.

Sở Thần Dật bị nhốt năm năm, lúc này không khác gì một đứa trẻ tò mò, nhìn chằm chăm vào bên ngoài cửa sổ xe.

“Hà Thành thay đổi nhiều thật, tôi nhớ lúc trước nơi này chỉ là một siêu thị nhỏ mà thôi, không ngờ mới năm năm mà đã biến thành một trung tâm thương mại bách hóa lớn như vậy!” Sở Thần Dật không khỏi cảm khái.

“Đúng là thay đổi rất lớn” Lục Khải Vũ phụ họa theo anh ta.


“Kế tiếp anh định sắp xếp tôi ở vị trí nào?
Sở Thần Dật đột nhiên nghiêng đầu hỏi anh.

Người đàn ông trước mắt này là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Lục, mục đích của anh là lấy được thuốc giải trong tay Long Minh Huệ, nếu không chắc chản thì anh không thể để anh ta tự mình đi gặp Long Minh Huệ được.

“Nhà họ Lục ở khu chung cư Ánh Trăng có một tầng hầm không dùng tới, rộng khoảng ba mươi mét vuông.

Điều kiện ở đó cũng được, tôi đã cho người dọn dẹp sạch sẽ.

Mấy ngày nay có lẽ anh Sở Thần Dật phải chịu thiệt thòi tạm thời ở đó!” Lục Khải Vũ khách khí nói.

Khóe miệng Sở Thần Dật hơi giật giật, ra vẻ tươi cười nói: “Tôi cũng chỉ là một con tin mà thôi, cái gì mà thiệt thòi chứ!”
Nói tới đây, anh ta tạm dừng một chút: “Tôi biết với tình cảnh hiện giờ của tôi không có tư cách ra điều kiện với anh, nhưng mà, anh Lục, tôi có một chuyện muốn xin anh, nếu có thể, xin anh hãy cho Long Minh Huệ một con đường sống.

Cô ấy, cô ấy quả thật sống cũng không dễ dàng gì!
Giọng điệu của Sở Thần Dật vô cùng thành khẩn, có vẻ như đang cầu xin, có thể thấy trong lòng anh ta thật sự rất yêu Long Minh Huệ.

Lục Khải Vũ nhìn anh ta, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài một hơi: “Chuyện này không phải do tôi quyết định, phải xem khi nào cô ta dừng tay lại”
“Vậy phiền anh mau chóng sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt, để tôi khuyên cô ấy được không?” Sở Thần Dật vội vàng năm lấy tay Lục Khải Vũ, lại một lần nữa cầu xin.

“Được, tôi sẽ mau chóng sắp xếp, mong anh Sở có thể thuyết phục được Long Minh Huệ giao thuốc giải ra”.