Trương Đình suy nghĩ một lát: “Được, tôi tạm thời tin tưởng cô lần này.”
Anh ta quay người lại dặn dò những người kia cầm túi của Mạc Hân Hy qua nhưng không có ai dám động đậy.
“Trương Đình, anh quên lời hứa với ông chủ rồi sao.” Một trong những tên cầm đầu ở đó nháy mắt ra hiệu cho những người khác, những người khác lập tức xông lên phía trước, trói Trương Đình lại.
“Mày, chúng mày định làm gì vậy?” Trương Đình sợ hãi, khuôn mặt trở nên trắng bệch, anh ta không ngừng giằng co giãy dụa.
“Ngoan ngoãn đi.” Tên cầm đầu đá Trương Đình một cái, rồi dùng một tấm vải rách bịt lấy mồm anh ta.
Xử lý xong Trương Đình, tên cầm đầu mới đi đến trước mặt của Mạc Hân Hy, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới rồi khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười bỉ ổi: “Tổng giám sát Lam Hiểu, cô muốn dẫn Tư Nhã bình yên ra khỏi đây thì cũng phải cho anh em chúng tôi chút lợi ích chứ.”
“Anh định làm gì?” Biểu cảm của anh ta khiến Mạc Hân Hy cảm thấy thất kinh trong lòng.
Tên cầm đầu đi đến trước mặt cô, cúi xuống tay cô và nói: “Chơi cùng với anh em chúng tôi một chút, rồi chụp lại vài tấm ảnh cho chúng tôi đi báo cáo được không?”
Anh ta vừa nói xong thì Mạc Hân Hy dùng đầu mình đập thẳng vào mắt của anh ta rồi co chân đá vào chỗ hiểm của hắn. Nhân lúc bọn chúng vẫn còn đang ngây ra, cô quay người, cố dùng lực để thoát ra khỏi sự khống chế.
“Tư Nhã, Tư Nhã.” Sau khi thoát khỏi được sự khống chế, cô không màng tất cả lao thẳng đến bên cạnh của Tư Nhã.
Tư Nhã ôm lấy bụng, từ từ mở mắt ra, gọi cô một tiếng “mẹ” rồi sau đó ngất đi.
“Tư Nhã, Tư Nhã.” Cô ôm lấy cô bé, ngoài niềm vui ra thì chỉ còn lại nỗi sợ hãi trước đây cô chưa từng cảm nhận được.
Những người kia đã vây chặt lấy cô, khóe miệng cô ứa ra một chút máu. Cô nhẹ nhàng đặt con gái nằm xuống dưới đất rồi cầm một tuýp sắt ở bên cạnh lên, định chuẩn bị đánh nhau với bọn chúng đến cùng.
Nhưng khi tất cả chưa bắt đầu đánh nhau thì cánh cửa nhà kho đột nhiên bị đẩy mở ra, khoảng hơn 20 người đàn ông mặc áo đen, quần đen, kính đen xông từ bên ngoài vào.
Sau khi những người đó xông vào, ngoài việc nhìn bọn họ ra thì không làm gì cả. Những người đó xếp thành hai hàng thẳng tắp, giống như đang chờ đợi một nhân vật quan trọng sắp xuất hiện.
Mạc Hân Hy và những người Lư Giai Y thuê đều ngây người ra, chuyện này là thế nào?
Đợi khoảng ba phút sau thì có một cậu bé mặc sơ mi trắng, áo gile đen, chiếc quần cộc màu đen, giày màu đen, đeo kính đen đi từ bên ngoài vào.
Đúng, chính là một cậu bé tầm sáu bảy tuổi.
Đứa bé nhìn mấy người đó một cái rồi chỉ tay vào đám người Lư Giai Y thuê: “Các anh thật to gan, dám ở địa bàn của Long Uy tôi mà tác oai tác quái, làm ra những chuyện bắt cóc như thế này.”
“Long Uy?” Những người của Lư Giai Y bị dọa cho sợ đến đái cả ra quần.
“Nhìn thấy cậu ba còn không mau quỳ xuống.” Một người mặc đồ đen tiến lên phía trước đá cho tên cầm đầu kia ngã quỳ xuống đất.
“Cậu ba, cậu là cậu ba sao? Cậu ba, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không biết đây là địa bàn của Long Uy, cầu xin cậu ba tha cho chúng tôi! Chúng tôi về sau sẽ không dám nữa.” Tên cầm đầu sợ hãi, mặt xanh như đít nhái, những tên khác thấy vậy cũng quỳ xuống xin tha.
Đứa bé được bọn chúng là cậu ba kia khẽ nhấc chân lên, lập tức có một người áo đen đem một chiếc ghế đến.
Đứa bé ngồi lên, hình như có vẻ khá hài lòng với thái độ nhận sai của bọn chúng. Đứa bé bỏ cặp kính râm ra, khuôn mặt trắng bóc, đẹp trai lộ ra: “Các anh là người của ai?”
“Chúng tôi chỉ là đám giang hồ tép riu ở xung quanh Hà Thành thôi. Chúng tôi nhận yêu câu của Lư Giai Y, cô cả của tập đoàn nhà họ Lư, yêu cầu chúng tôi chụp ảnh nóng của người phụ nữ này rồi tung lên mạng. Chúng tôi cũng chỉ vì kiếm miếng ăn thôi.
“Hừ, kiếm miếng ăn thì cũng có rất nhiều cách, vì sao lại chọn làm những việc táng tận lương tâm như vậy? Lại còn ở trên địa bàn của Long Uy nữa, các anh có phải định đánh vào mặt của anh Long chúng ta không?”
“Không dám, chúng tôi không dám.
Chúng tôi không hề hay biết xung quanh thôn Diêm này lại là địa bàn của Long Uy, lần sau bọn em nhất định sẽ ghi nhớ.
Mấy tên kia cũng liên tục dập đầu.
Đứa bé được gọi là cậu ba kia thấy thái độ của bọn chúng cũng được nên vẫy tay mất kiên nhẫn: “Mau cút đi! Lần sau đừng để tôi phải nhìn thấy mặt các anh.”
Mấy tên lưu manh đó vô cùng cảm kích, khom lưng lại rồi đira ngoài đây cẩn thận.