“Lúc đó, có phải bọn họ đang lắp đặt dây điện và tất cả camera của đài truyền hình đều không sử dụng được không?”
“Hình như đâu phải đâu? Hiện trường thi công có điện mà!”
“Anh thử nghĩ kỹ một chút đi, chắc chắn lúc đó hiện trường thi công có điện chứ?”
Lý Duy Lộc nghĩ một chút, cực kì chắc chắn gật đầu: “Chắc chắn có điện mà. Lúc đó đúng lúc bọn họ đang nghỉ ngơi, trời lại nóng nữa nên có mấy công nhân chen chúc trước quạt điện.”
“Vậy thì đúng rồi. Có người muốn lợi dụng anh để hãm hại em.” Trong đầu Mạc Hân Hy hiện lên hình bóng của Lục Khải Vũ. Tất cả công việc của đội thi công lần này đều là cô chịu trách nhiệm, ngoài cô ra không còn người thứ hai nào nữa.
“Ai lại thất đức tới mức muốn hãm hại em như vậy chứ?”
“Còn ai vào đây ngoài Lư Giai Y nữa!” “Lại là người phụ nữ này, anh đi tìm cô ta tính sổ.” Nói xong, Lý Duy Lộc đứng dậy muốn xông ra ngoài.
Mạc Hân Hy túm lấy anh ấy: “Anh làm cái gì thế hả?”
“Người phụ nữ hèn hạ này thế mà lại dám vu cáo hãm hại em, anh sao có thể không tìm người dạy dỗ cô ta được.”
“Ngồi xuống đi.” Mạc Hân Hy ép anh ngồi trên ghế sô pha.
“Cứ cho là muốn dạy dỗ cô ta đi thì cũng phải lấy được chứng cứ rõ ràng để đập vào mặt cô ta, chứ không phải là anh kích động chạy đi để người khác nắm thóp như thế được.”
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”
“Trước tiên anh hãy cho người qua bên đài truyền hình tìm video của hôm đó đi, vậy thì mọi chuyện sau đó sẽ dễ dàng hơn rồi.”
“Được, anh sẽ cho bọn họ đi làm.” Lý Duy Lộc đứng dậy gọi vài cuộc điện thoại, rất nhanh đã sắp xếp xong mọi việc.
Sau đó, anh ấy đang ngồi trên số pha thì chợt nhớ ra gì đó, anh ấy lấy một chiếc USB trong ngăn tủ phía dưới bàn trà ra.
“Đúng rồi, anh đã tìm người xuất dữ liệu trong máy ghi âm ra rồi. Tất cả được phục chế thành hai bản, một bản đưa cho luật sư còn một bản ở trong ổ USB flash này. Em có muốn nghe thử không?”
“Trong đây là…?” Mạc Hân Hy có chút không dám hỏi.
Lý Duy Lộc thở dài: “Vợ chồng Trương Đình dùng chăn bông che cho người già đã chết. Lúc đó Tư Nhã cũng ở hiện trường nên có lẽ là bị dọa sợ rồi.”
Anh ấy còn chưa nói xong thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến từ cửa.
Lý Duy Lộc hơi nghi ngờ đứng dậy ra mở cửa.
Vài vị cảnh sát đang đứng ngoài cửa: “Xin hỏi, anh có phải là anh Lý Duy Lộc không?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Mạc Hân Hy nghe được giọng nói nên cũng chạy ra cửa, thoáng sửng sốt khi thấy cảnh sát.
“Có người kiện anh, nói anh cố ý phá hoại cầu thang có tay vịn của công trình và gây ra tai nạn. Phiên anh đi với chúng tôi đến đồn cảnh sát điều tra một chút.”
Cảnh sát xuất trình giấy chứng nhận ra.
Lý Duy Lộc nhìn Mạc Hân Hy một cái: “Không phải em nói vẫn còn thời gian hai ngày sao? Sao hôm nay tập đoàn nhà họ Lục đã kiện anh rôi?”
Trong lòng Mạc Hân Hy cũng tràn đầy nghi hoặc, có điều cảnh sát cũng đã tới cửa rồi, bọn họ không thể không hợp tác được.
“Anh cứ đi với cảnh sát đi, em sẽ nghĩ cách cứu anh ra ngay lập tức.
^ Lý Duy Lộc vỗ võ bả vai cô: “Anh tin em, nếu thật sự gặp khó khăn thì hãy tìm anh trai của anh. Nói gì thì nói dù sao ari ấy cũng là sở trưởng, sẽ không thấy đứa em trai này chết mà không cứu đâu.”
“Anh xem thường em tới vậy à?
Chuyện nhỏ như vậy sao có thể làm phiền tới anh trai của anh được.” Mạc Hân Hy có chút không hài lòng mà đấm anh ấy một đấm.