9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 483: Trong Từ Điển Của Anh Không Có Hai Từ Ly Hôn Đâu






Bảy giờ ba mươi phút tối, Lục Khải Vũ và vợ mình đã đúng giờ có mặt tại khách sạn Thanh Long.


Lư Bạch Khởi đã muốn khoe khoang, vợ chồng họ chẳng có lý do gì để cự tuyệt.

Nhưng mất đi Lư Tử Tín, không biết nhà máy dược phẩm của họ Lư sau khi xây xong sẽ đi vào sản xuất như thế nào.


Hôm nay Mạc Hân Hy mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, đương nhiên vẫn phải phù hợp với yêu cầu của người đàn ông nghiêm túc Lục Khải Vũ, chiếc váy này phải là mẫu bảo thủ nhất, lộ ít da thịt nhất.


Buổi chiều, cô còn cố tình làm tóc và nhờ người đến trang điểm cho tỉnh tế.



Lần này vợ chồng bọn họ tuyệt đối không được để người ta coi thường.


Từ ánh nhìn đầu tiên, Lục Khải Vũ đã không thể rời mất được khỏi bà xã của mình.


Anh duỗi tay ôm lấy vòng eo thon thá của cô: “Bà xã, thế mà anh lại không nhận ra, sau khi em trang điểm trông vô cùng xinh đẹp Mạc Hân Hy nghiêng đầu cười nói: “Vậy từ nay về sau, mỗi ngày em đều trang điểm cho anh ngắm nhé?”
Lục Khải Vũ liếc mắt nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới hai người, anh bèn khẽ nhếch miệng: “Vẫn là thôi đi, mỹ phẩm không tốt cho da dẻ, trang điểm lại quá tốn thời gian.

Ở nhà có nhiều nhóc con như vậy, anh không nỡ làm bà xã mệt mỏi!”
Mạc Hân Hy ôm lấy cánh tay anh: “Rất nhiều người nói em không xứng với anh! Anh thì sao, sau này anh có ghét bỏ em vì không đủ xinh đẹp không?”
Lục Khải Vũ định đưa tay bóp mũi cô nhưng nghĩ đến lớp trang điểm mất một tiếng đồng hồ ban nấy liền nhanh chóng thu tay lại, tiến tới gần †ai cô nói nhỏ: “Bà xã, em phải chuẩn bị tốt tư tưởng ở bên anh cả đời, trong từ điển của anh không có hai từ ly hôn đâu.”
“Thế thì có làm sao? Góa vợ cũng được mà.”
Mạc Hân Hy tỉnh nghịch nhìn anh.


Lục Khải Vũ rốt cuộc không nhịn được, chọc nhẹ vào trán cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều: “Em đấy! Rốt cuộc đã biết Vũ Tuệ lấy đâu ra nhiều những lời ngụy biện như vậy rồi!”
Nhìn vẻ mặt nghịch ngợm của Mạc Hân Hy, anh lại nhớ tới trải nghiệm thất bại của mình khi yêu cầu Vũ Tuệ giảm béo ngày đó.


Đầu tiên cô bé rất ngoan ngoãn nghe lời, gật đầu lấy lòng.

Tuy nhiên, khi nhắc đến việc để cô bé ăn uống điều độ phục vụ chuyện giảm cân, ăn ít thịt đi một chút, cô bé bắt đầu cảm thấy không vui, cái miệng nhỏ chu lên, bắt đầu lải nhải nói về ích lợi của việc ăn thịt và bất lợi của việc ăn chay.



Cô bé còn nói mình đang tuổi ăn tuổi lớn, giảm cân không tốt cho việc phát triển sức khỏe về thể chất và tinh thần của mình.


Cuối cùng cô bé ôm lấy anh, điên cuồng hôn tới khi nào trên mặt anh đầy nước miếng mới thôi Thấy anh vẫn không đồng ý thì bắt đầu khóc lóc, tủi thân đếm từng ngón tay nói anh thiếu cô bé sáu năm rưỡi liền, khiến cô bé và anh trai bị mọi người trong trường cười nhạo, chịu đủ sự bắt nạt.


Nói tới mức một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi như anh cũng phải ngoan ngoãn đầu hàng, cuối cùng còn xin lỗi và tự kiểm điểm chính mình, Nghĩ đến đứa con gái mũm mĩm đó, nét mặt Lục Khải Vũ vừa bất lực lại vừa hạnh phúc.


Tại lối vào khách sạn Thanh Long, hai vợ chồng đang chuẩn bị dắt tay nhau bước vào thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng của Liễu Thanh Y.


“Hân Hy, chờ một chút!”
Hôm nay, Liễu Thanh Y mặc một chiếc váy dạ hội hở lưng màu đỏ rực, cổ khoét sâu hình chữ V, phối hợp với mái tóc nhuộm màu nâu hạt dẻ với những gợn sóng lớn được tạo kiểu, trước lồi sau vểnh, mắt ngọc mày ngài, môi ngọc khẽ hé, đẹp đến động lòng Với tư cách là giám đốc điều hành của cửa hàng bánh ngọt Midore, cô ấy cũng nhận được thư mời.

Lần này Lư Bạch Khởi thật sự vung tay, muốn khoe khoang chuyện này cho toàn thành phố biết!

“Vợ chồng hai người thật đúng là, tới tham dự tiệc tối cũng phải thể hiện tình cảm? Không thấy bị ê răng há?” Liễu Thanh Y nhìn hai người họ, mày nhíu lại càng sâu.


“Bộ quần áo này của cậu do giám đốc Lục chọn đúng không? Kín đáo như vậy, Lục Khải Vũ thực sự là một người đàn ông sắt đá ngay thẳng.


Mạc Hân Hy không hề đế tâm, cô hài lòng nhìn quần áo của chính mình: “Cũng không tồi, mình cảm thấy rất ưng ý” Dù sao cô đã là mẹ của chín đứa nhỏ, lúc ra ngoài cũng nên trang trọng †ao nhã một chút.


Liễu Thanh Y trợn mắt xem thường: “Hai người không hổ là vợ chồng.

Bội phục!”