Nói đến đây, dường như chị ta hơi sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Hồng Nhung: “Mấy hôm trước, không biết cậu chủ tìm hạt giống ở đâu ra, trồng được hai chậu thảo dược quý.
Mấy hôm nay thảo dược nảy mầm, phát triển rất nhanh”
“Hôm qua mợ chủ tìm tôi, đột nhiên lấy hai trăm bốn mươi triệu đó uy hiếp tôi, bảo tôi chuyển chậu thảo dược của cậu chủ ra bên ngoài lan can thấp nhất ở trong góc của tầng cao nhất.
Vì lan can đó ở trong góc, không dễ thi công nên chỉ cao có một mét, sau đó…”
Chị ta còn chưa nói xong, Nguyễn Hồng Nhung đột nhiên lao tới cắt ngang chị ta: “Chị nói xăng nói bậy cái gì thế, tôi bảo chị chuyển chậu hoa ra bên ngoài lan can khi nào hả?”
Lư Bạch Khởi đen mặt kéo cô ta lại: “Im miệng, để chị Tống nói cho xong”
Chị Tống lo lắng nuốt nước bọt: “Sau khi mợ chủ bảo tôi chuyển chậu thảo dược ra bên ngoài lan can, còn bôi thêm một ít đầu trơn lên lan can.
Mợ chủ nói, nếu tôi không làm theo thì không cho tôi hai trăm bốn mươi triệu kia nữa”
Sau đó chị Tống cúi đầu, lại khóc lên: “Tôi thật sự không ngờ cậu chủ lại quý mấy chậu thảo dược đến thế, tôi thật sự không cố ý.”
Cho đến hiện tại, dù mọi người có mặt ở đây có ngốc thế nào thì cũng hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Tất cả đều do Nguyễn Hồng Nhung giở trò, cô †a muốn mượn tay chị Tống để tạo hiện trường giả Tử Tín ngã lầu, sau đó trừ khử thẳng bé.
Lư Bạch Khởi như hóa đá, đứng đó một hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Đối với anh ta mà nói, tin này vô cùng đả kích anh ta Khúc Lăng Cường trừng mắt nhìn anh ta, hừ lạnh một tiếng: “Lư Bạch Khởi, sự thật đã rõ rồi, tôi cho anh hai con đường.
Thứ nhất, bây giờ tôi lập tức báo cảnh sát đưa Nguyễn Hồng Nhung ra pháp luật.
Thứ hai, tôi tha cho Nguyễn Hồng Nhung, anh từ bỏ quyền nuôi dưỡng Tử Tín, tôi đưa thẳng bé đi”
Lúc này Lư Bạch Khởi mới hoàn hồn, trở tay tát thẳng vào mặt Nguyễn Hồng Nhung: “Đồ đàn bà ác độc, Tử Tín chỉ là một đứa trẻ, tại sao cô lại không thể bao dung được cho thẳng bé?”
Nguyễn Hồng Nhung ôm mặt, hốc mắt phiếm đỏ: “Lư Bạch Khởi, tôi đã nói với anh từ trước rồi, Lư Tử Tín hoàn toàn không phải con trai anh.
Anh cứ không tin, vẫn luôn bảo vệ nó đến thế, còn vì nó mà đánh tôi.
Thế thì tôi hủy hoại nó, xem anh còn bảo vệ nó thế nào nữa?”
Lư Bạch Khởi giơ tay muốn tát thêm cái nữa, Nguyễn Hồng Nhung ngẩng đầu, ưỡn bụng ra, vẻ mặt không hề sợ hãi: “Lư Bạch Khởi, anh đánh đi, có ngon thì đánh vào bụng tôi đây này.
Tôi nói cho anh biết, tôi đã làm giám định rồi, đứa bé trong bụng tôi là con trai.
Tốt nhất là anh đánh chết hai mẹ con tôi luôn đi”
Lư Bạch Khởi tức giận hai mắt đỏ như máu, gân xanh nổi lên, anh ta nghiến răng nghiến lợi giơ tay lên, chuẩn bị đánh mạnh xuống, Thùy Mơ, cô con gái hơn hai tuổi của bọn họ đột nhiên chạy lại, ôm lấy chân anh ta: “Không được đánh mẹ, bố xấu lắm, không được đánh mẹ”
Nguyễn Hồng Nhung cúi người ôm lấy con gái đang khóc thất thanh.
Thấy mặt con gái đầy nước mắt, cánh tay đang giơ cao của Lư Bạch Khởi bất lực thả xuống.
Anh ta nghĩ đến tình hình hiện tại của nhà họ Lư, nếu còn âm ï đến nhà họ Nguyễn, vậy thì nhà họ Lư bọn họ chỉ còn nước tuyên bố phá sản thôi Cuối cùng, sau khi lựa chọn đầy đau khổ, anh †a ngẩng đầu nhìn Khúc Lăng Cường: “Thay tôi chăm sóc tốt cho Tử Tín”
Khúc Lăng Cường có vẻ đã biết anh ta sẽ đưa ra lựa chọn như vậy, ra hiệu bảo tay sai thả chị Tống ra, lấy một tờ giấy thỏa thuận từ bỏ quyền nuôi Lư Tử Tín mà luật sư đã soạn sẵn từ trong ngực ra.
“Lư Bạch Khởi, đạo đức của anh quá kém, tôi không tin anh, ký vào giấy thỏa thuận này rồi nói tiếp” Nói xong, Khúc Lăng Cường đưa giấy thỏa thuận qua.
Lư Bạch Khởi liếc mắt nhìn, vẻ mặt trở nên hơi tức giận: “Khúc Lăng Cường, cậu ức hiếp người quá đáng đấy! Tử Tín là con trai tôi”
Khúc Lăng Cương dường như hoàn toàn không thấy vẻ mặt của anh ta: “Nếu anh không ký thì bây giờ tôi gọi điện báo cảnh sát.
Mặc dù tập đoàn nhà họ Lư sắp phá sản, nhưng nếu tin này truyền ra ngoài thì biết đâu cũng có thể hot lại đấy”
Khúc Lăng Cường từng bước áp sát, Lư Bạch Khởi tức giận cả người run lên nhưng lại không có lựa chọn nào tốt hơn, chỉ có thể cắn răng ký vào giấy thỏa thuận thay đổi quyền nuôi con.
Sau khi ký xong, anh ta tức giận ném bút đi: “Khúc Lăng Cường, xem như cậu giỏi.
Cho dù ký đơn thỏa thuận này rồi thì Tử Tín vân là con trai tôi, sự thật này không ai có thể thay đổi được”
Khóe miệng Khúc Lăng Cường cong lên thành một nụ cười sâu xa: “Chuyện này không tiện nói!”
Đã có được quyền nuôi dưỡng Tử Tín, cho dù có công bố thân thế thì cũng chẳng có gì to tát.