9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 46





Lục Khải Vũ không đưa hai cô bé lên lầu mà dẫn hai cô bé đến phòng khách chơi.

Thỉnh thoảng anh vẫn liếc mắt Mạc Hân Hy đang bận bịu trong nhà bếp, trong lòng anh chợt lóe lên tia hạnh phúc chỉ ở trong mơ mới có. Vợ đang nấu cơm, con thì đang chơi đùa, còn anh ngồi trước cửa sổ đọc báo, đây chính là giấc mơ đẹp mà gần đây anh luôn nhìn thấy.

Hôm nay mọi thứ lại diễn ra y hệt như giấc mơ của anh, khiến anh hơi bất ngờ.

Vài ngày trước khi anh đến bác sĩ tâm lý khám thì bác sĩ có nói, những giấc mơ của anh thật sự chỉ phản ánh lại những khát vọng từ sâu trong lòng anh, anh mơ thấy mình và Mạc Hân Hy kết hôn, còn có con, điều này nói rõ từ trong tiềm thức anh đã yêu cô.

Lúc đấy anh còn cảm thấy rất buồn cười, anh và Mạc Hân Hy chỉ mới quen biết nhau hơn một tháng mà thôi, sao có thể yêu cô chứ.

Thế nhưng gần đây anh thường xuyên mơ thấy hình ảnh ấm áp của cả gia đình mình, vừa nãy ở nhà bếp khi nghe được cô nói cô không thích Khải Dã thì trong lòng anh có chút vui vẻ.


Anh cảm thấy như mình bị ma nhập vậy, cảm thấy rất bối rối.

Mẹ Lục từ trên lầu bước xuống, bà duỗi tay một cái: “Ôi thơm quá, tay nghề của thím Lý thay đổi từ khi nào thế?”

Sau đó bà nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Mạc Hân Hy, bà sửng sốt kéo tay con trai mình lại hỏi: “Khải Vũ, mẹ nhìn lầm phải không! Tổng giám sát Lam đang nấu cơm ở nhà bếp à?

Lục Khải Vũ ngẩng đầu nhìn mẹ nhìn một cái: “Mẹ không nhìn lần, đúng là cô ấy.” Mẹ Lục rất bất ngờ ngồi xuống trước mặt con trai mình: “Cô ấy không ra ngoài với Khải Dã à?” “Tại sao cô ấy phải ra ngoài với Khải Dã?”

Mẹ Lục không hài lòng với cách nói của con trai mình, bà hơi lo lắng: “Không phải con nói cô ấy đến nhà họ Lục vì Khải Dã à?”

Khóe môi Lục Khải Vũ hơi giật giật: “Có thể là con đoán sai, cô ấy tìm Khải Dã chỉ để nói tiếng cảm ơn thôi, không phải như chúng ta nghĩ.”

“Nói cảm ơn? Vậy là sao?”

“Không có gì đâu nhẹ, mẹ cũng đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Tổng giám sát Lam không có ý gì với Khải Dã đâu.” Dường như tâm trạng của Lục Khải Vũ khá tốt.

Mẹ Lục nghi ngờ liếc nhìn con trai mình: “Tâm trạng của con tốt lắm à? Không phải là…” Bà nhìn xuống bếp một cái.

“Mẹ, nếu mẹ rảnh rỗi vậy thì xuống bếp xem có cần giúp đỡ gì không đi, dù sao thì tổng giám sát Lam cũng là khách.” Lục Khải Vũ cắt đứt lời nói của bà.


“Mẹ? Cũng có phải mẹ bảo cô ấy nấu cơm đâu?” Mẹ Lục càng không hài lòng với hành động của con trai.

“Vậy mẹ chơi cùng Mộc Lam đi, hôm nay biểu hiện của Tư Nhã khá tốt, nói không chừng con bé sẽ đáp lại mẹ đấy.”

Mẹ Lục nhìn con trai mình, sau đó lại nhìn Mạc Hân Hy trong nhà bếp, cuối cùng bà đăm chiêu đi chơi xếp gỗ với Mộc Lam.

Một lát sau, sau khi nấu cơm và dọn dẹp xong thì Mạc Hân Hy đứng trước cửa nhà bếp gọi: “Chủ tịch Lục, Mộc Lam, đã nấu xong bữa trưa rồi, mọi người mau đến ăn cơm đi!”

Cô đeo tạp đề, nhìn cực kỳ giống một cô vợ hiền.

Lục Khải Vũ lại thất thần.


Tài nấu bếp của Mạc Hân Hy nhanh chóng được Mộc Lam thừa nhận, cô bé cắn một miếng sườn, gương mặt hưởng thụ: “Ngon quá đi, ngon quá đi mất. Dì Hân Hy, dì nấu ăn ngon hơn thím Lý nhiều.”

Sau đó Mộc Lam đều ăn mỗi món một ít, hầu như sau khi ăn xong món nào cô bé cũng không nhịn được cảm thán một câu.

“Tư Nhã, chị cũng ăn thử đi, thử xem dì nấu ăn có ngon không?” Cô bé vô cùng thân thiết gắp cho Tư Nhã một miếng sườn, sau đó lại gắp một miếng cá đã được gỡ xương vào bát Tư Nhã.

Mẹ Lục im lặng nhìn hình ảnh trước mắt, bà không thể không thừa nhận, tổng giám sát Lam này thật biết cách dỗ dành trẻ con. Tuy rằng cô ấy không đến chói mắt nhưng cũng là người xinh đẹp, nhất là vô cùng dịu dàng với trẻ con, có kiên nhẫn, lại nấu ăn ngon, dường như tính cách của cô ấy cũng khá tốt. Nếu con trai bà cưới cô ấy, có lẽ Mộc Lam và Tư Nhã sẽ rất vui.

Nghĩ đến đây, bà nhìn con trai mình một cái, lúc này Lục Khải Vũ đang chăm chú nhìn Mạc Hân Hy đang tỉ mỉ dỗ dành Tư Nhã ăn cơm, trong mắt anh hiện lên sự dịu dàng hiếm có.