9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 390: Chẳng Lẽ Phụ Nữ Không Thể Sinh Con Thì Không Có Quyền Tự Do Lựa Chọn Sao





Tôn Chính cũng không giấu giếm làm gì nữa, nói: “Chị à, hai người này là bố mẹ ruột của Hữu Sinh, họ đến đây là muốn gặp Hữu Sinh

Đột nhiên bên trong gian phòng phía đông phát ra tiếng vang lớn, giống như âm thanh cốc nước rơi xuống.

“Cái gì? Mấy người đó là bố mẹ ruột của Hữu Sinh?

Lúc trước chẳng phải đã nói là không cần nó nữa sao? Vì sao bây giờ lại tìm đến đây?” Mẹ vợ của Phạm Ngô Tam rất hoảng hốt. Con gái của bà không thể sinh đẻ, vẫn đang trông đợi vào đứa bé Hữu Sinh chăm sóc về già cho bà đây!

Tôn Chính kiên nhẫn giải thích tiếp: “Không phải họ không cần mà đứa bé bị bọn buôn lậu bắt cóc. Bảy năm qua họ vẫn luôn tìm kiếm thằng bé.


Lúc này đột nhiên cửa phòng phía đông bị mở ra, một người phụ nữ tóc ngắn ngang tai, làn da ngăm đen và gầy ước chừng khoảng ba mươi tuổi đang đứng trước cửa phòng, nhìn chằm chằm vào Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy với ánh mắt đầy cảnh giác.

Phía sau cô ấy là một cậu bé có có thân hình vừa đen vừa gầy gò, cậu bé rụt rè nhìn ló đầu ra, ánh mắt đầy sợ hãi.

Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ lập tức đi qua: “Bé ơi..” Cô mới vừa chỉ gọi một tiếng, nước mắt không kiềm lại được nữa mà chảy xuống.

Con của cô, gầy gò ốm yếu như que củi, hốc mắt trũng sâu, trên cánh tay còn có vết thương nhìn rất đáng sợ, giống như bị dây thắt lưng hoặc thứ gì đó tương tự đánh vào, vết thương cũng không được xử lí tốt.

Có nâng tay lên cố gắng lau nước mắt trên mặt, nhận lấy đồ ăn vặt đã mua lúc trước từ trong tay Lục Khải Vũ, nói: “Bé ơi, con tên là gì, Hữu Sinh đúng không? Đây là dì mua cho con ăn đấy, mau cầm đi.” Giọng nói Mạc Hân Hy rất nhỏ, thật diệu dàng, sợ dọa đến bé con.

Trong mắt Hữu Sinh tỏa ra khát vọng, nhìn chằm chằm đồ ăn vặt trong tay Mạc Hân Hy, vô thức cắn cắn ngón tay. Thủy Hoa đứng thẳng người, nhìn chăm chăm Mạc

Hân Hy: “Hữu Sinh là con của tôi, các người đừng hòng đưa con tôi đi.” Bà lão đi đến bên người phụ nữ đó, cũng giúp đở cô ấy nói chuyện: “Đúng thế, nó là đứa bé chúng tôi cực khổ nuôi lớn, dựa vào cái gì phải trả nó cho các người!”

Phạm Ngô Tam vội đi khuyên ngăn: “Mẹ, Thủy Hoa, người ta cũng không phải đem con đi không, sẽ bồi thường cho chúng ta mà. Họ là người thành phố, có tiền, Hữu Sinh đi theo họ là đi hưởng phúc, đợi cho tương lai thành tài, nó vẫn có thể về đây báo hiếu cho chúng ta mà, có đúng không Hữu Sinh?”

Đứa bé nhỏ gầy yếu, sợ hãi nhìn Phạm Ngô Tam, máy móc gật đầu.


Bà lão nghe thấy đối phương sẽ trả phí bồi thường thì có chút dao động, nhưng Thủy Hoa là rất kiên định: “Không được, Hữu Sinh là con của tôi, bất kể các người cho tôi bao nhiêu tiền thì tôi cũng sẽ không để các người mang con tôi đi.”

Con người Phạm Ngô Tam đảo qua một vòng, gã ta nhẹ giọng đi: “Vợ, thật ra tôi cũng luyến tiếc Hữu Sinh, nhưng mà cô xem, bố mẹ ruột của nó đã tìm tới tận cửa rồi, chúng ta về nhà thương lượng một chút được không?”

Nói xong, gã ta lấy túi đồ ăn trong tay Mạc Hân Hy đưa cho Hữu Sinh: “Cho con, con trai, mau ăn đi.”

Hữu Sinh thấy Thủy Hoa không nói gì nên nhận lấy đồ ăn vặt, lấy một cái bánh mì ra, xé mở vỏ bánh, bắt đầu ăn như hổ đói.

Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ thấy vậy, trong lòng chua xót, quay mặt chỗ khác không dám nhìn tiếp. Con của họ từ nhỏ đến lớn không biết đã chịu bao nhiêu tổn thương, họ làm cha làm mẹ thật sự không nhịn được khi nhìn thấy cảnh này.

Thúy Hoa nắm chặt tay Hứa Sinh, không nói lời nào. Có vẻ Phạm Ngô Tam đã hết kiên nhẫn, vẻ mặt cũng trầm xuống: “Thúy Hoa, tôi nói cho cô biết, hôm nay phải mang Hữu Sinh về nhà, nếu không tôi sẽ ly hôn với cô.


Nói xong, Phạm Ngô Tam bước thẳng ra ngoài mà không quay đầu lại như đang rất giận dữ.

Mẹ vợ Phạm Ngô Tam nhanh chóng đẩy con gái một gái: “Mau về nhà với chồng con đo, con không thể sinh đẻ, giờ mà ly hôn thì còn ai muốn lấy con nữa.

“Mẹ con…” Khóe mắt Thủy Hoa đã hồng hồng, tay không tự chủ sờ vào nơi bị thương ở cánh tay, nơi này là do Phạm Ngô Tam đánh.

“Trở về đi, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi!”

Mạc Hân Hy hoảng sợ, con gái mình gặp cảnh bạo hành gia đình mà người làm mẹ lại khuyên con nhẫn nhịn. Chẳng lẽ ở đây phụ nữ không thể sinh con là không có quyền tự do lựa chọn sao?