Lúc này trong đại sảnh chỉ còn lại hai anh em.
Long Bách gãi đầu: “Anh, người phụ nữ lúc nãy nói cô ta là mẹ của bọn mình đúng không?”
Long Thiên liếc mắt nhìn em mình một cái, giọng nói lạnh nhạt: “Sao, em muốn tìm mẹ?”
Long Bách kiên định lắc đầu: “Không. Cô ta nhẫn tâm từ bỏ chúng ta như vậy, em sẽ không đi tìm cô ta!” Nói xong, cậu lại cẩn thận nhìn anh trai mình: “Nhưng mà có một chuyện em cảm thấy rất kì lạ.”
“Chuyện gì?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Bách có hơi do dự. Cậu ta lùi một bước rồi thận trọng nói: “Em vẫn luôn thắc mắc tại sao anh lại giống Lục Khải Vũ đến vậy. Con của Mạc Hân Hy thì cũng đều là con của Lục Khải Vũ. Không lẽ chúng ta thực sự chính là con của.”
Lời còn chưa nói xong, cậu ta đã bị ánh mắt sắc bén của anh trai dọa cho sợ đến ngậm miệng lại.
Long Thiên không nói gì, đứng dậy đi đến thang lầu rồi thản nhiên nói: “Trên thế giới này rất nhiều người có vẻ ngoài giống nhau, anh cũng từng nghi ngờ như em. Nhưng thật đáng tiếc, Long Bách à, họ không phải là cha mẹ ruột của chúng ta!”
Cậu ta không muốn để em mình biết mẹ của bọn họ là một người phụ nữ ích kỷ và ác độc như thế nào. Mạc Minh Húc là đứa con do chính tay cô ta nuôi nấng, thế mà vì bản thân mình mà cô ta còn vứt bỏ đi như thế, thì đối với cô ta, hai anh em họ là cái gì cơ chứ!
Gần đây cô liên tục tìm kiếm họ, hợp tác với cảnh sát để bắt dì Mai có lẽ cũng chỉ vì lấy lòng Lục Khải Vũ, ngồi vững vị trí vợ của chủ tịch Lục mà thôi. Ngôn Tình Tổng Tài
Dù sao thì ở trong giới nhà giàu, con trai càng nhiều thì càng có thể tự tin hơn!
Long Bách đi qua, nghi ngờ nhìn anh trai mình: “Sao anh biết được?”
“Đi theo anh!” Long Thiên dẫn em trai vào phòng sách, lấy tờ báo cáo xét nghiệm quan hệ cha con ra khỏi ngăn kéo.
“Đây là?” Long Bách nhận lấy, nhìn thoáng qua, tên trên tờ giấy là Long Thiên và Lục Khải Vũ.
“Hả? Anh.” Cậu ta kinh ngạc đến nỗi suýt rớt cằm. Anh trai của cậu đúng là suy nghĩ cẩn thận, hành động nhanh chóng. Cậu ta đang còn hoài nghĩ mà anh trai thì đã hành động rồi, còn có kết quả rõ ràng nữa.
Kết quả cho thấy, bọn họ không phải là cha con.
“Anh lấy tóc Lục Khải Vũ ở đâu vậy?” Long Bách rất tò mò.
Long Thiên trừng cậu ta: “Chuyện vặt vãnh như vậy còn phải hỏi, em có phải là cậu hai của tập đoàn Long Uy không đấy?”
Long Bách cúi đầu: “Dạ!”
Đúng vậy. Cậu thật khờ quá đi mất. Tập đoàn Uy Long ai mà không có. Muốn lấy được tóc của Lục Khải Vũ thì dễ như ăn cháo, chỉ cần mua chuộc thợ cắt tóc riêng của anh là được.
Long Thiên nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ: “Long Bách, bảo thím Mai nấu cơm đi. Anh hơi đói bụng rồi.”
“Vâng.” Long Bách quay người, đi được hai bước lại nghĩ đến Mạc Hân Hy. Người phụ nữ đó làm bánh xéo rất ngon. Bây giờ cô ta đã bị nhốt lại ở đây, hay là mình thả cô ta ra, bảo cô ta nấu món bánh xèo cho mình ăn?
Nghĩ đến đây, cậu ta quay đầu liếc anh trai một cái.
“Sao thế?” Long Thiên nhíu mày nghi ngờ hỏi.
“Không, không có gì.” Người phụ nữ đó rất đáng ghét, còn dám gọi tên ở nhà, giả làm mẹ của bọn họ, cho dù đồ ăn có ngon cậu ta cũng sẽ không ăn. Long Bách cậu chính là cậu hai của tập đoàn Long Uy, tất nhiên phải có khí khái can trường rồi.
Nghĩ vậy, cậu hoàn toàn quên đi chuyện muốn Mạc Hân Hy nấu cơm cho, ngoan ngoãn đi xuống lầu tìm thím Mai.
Long Thiên nhìn cậu đóng cửa phòng sách xong rồi mới lấy một tờ báo cáo xét nghiệm quan hệ cha con khác ra từ trong ngăn kéo. Cậu ngẩn người một lúc, mở ra, trên đó ghi độ tương thích về mặt di truyền là 99,99%.