Người đầu tiên là Diệp Lan Chi, nhưng cô ta vừa sinh non, còn đang ở bệnh viện, cảnh sát vẫn còn đang giảm thị ta nên chắc không phải.
Người thứ hai là Lư Giai Y. Dù cậu không tham gia bữa tiệc nhà họ Lư hôm đó nhưng có vô tình nghe bố mẹ nhắc đến, hình như Lư Giai Y cố ý muốn hãm hại hai người. Có phải do hôm đó không thành công nên lại tiếp tục mưu kế lần nữa không? Lư Giai Y đúng là rất khả nghi.
Người thứ ba là Long Bách và Long Thiên. Không biết vì sao bọn họ luôn nhắm vào mẹ, lần trước còn cố ý tung ảnh của mẹ và chú Lý. Sau đó bị mình dùng kỹ thuật hack uy hiếp, nên thấy oán hận, cố ý bắt cóc mẹ?
Mạc Minh Húc nhíu mày, bút di chuyển trên giấy không ngừng, nhưng lại không chắc chắn được ai là hung thủ.
Nghĩ một chút, cậu bé gõ mã code vào máy tính, nhanh chóng lấy được ghi chép những cuộc nói chuyện điện thoại gần đây của Lư Giai Y.
Gần đây Lư Giai Y thường xuyên gọi điện cho một người phụ nữ tên Triệu Ngọc Hân
Cậu bé lại tra xét nhật kí cuộc gọi của Triệu Ngọc Hân, phát hiện từ hôm qua người này gọi bảy tám cuộc cho một người tên Vương Lục. Cuộc điện thoại cuối cùng là vào lúc chín giờ sáng, cũng chính là lúc bọn họ chuẩn bị vào tiệm áo cưới.
Sắp xếp lại những thông tin này xong, cậu gọi điện cho Lý Duy Lộc.
“Chú Lý, có một người rất khả nghi, tên là Vương Lục. Chú phải người đi điều tra một chút, gần đây người này có liên lạc với Lư Giai Y
Lý Duy Lộc nghe xong, sợ hãi nói: “Thật sự là Lư Giai Y sao? Vừa nãy bố con cứ như muốn giết người vậy, phóng xe đến nhà họ Lư rồi.”
“Bố đến nhà họ Lư sao ạ? Có phải bố cũng phát hiện ra điều gì không?” Mạc Minh Húc có hơi lo lắng.
“Không biết nữa, Đại Bảo, con yên tâm, chú đã cho người đi theo bố con. Hơn nữa, với thân thủ của bố con thì sẽ không có vấn đề gì đâu. Con nói tên Vương Lục này có điểm khả nghi thì chú đi điều tra đây
Nói xong, Lý Duy Lộc cúp máy.
Nửa tiếng sau, Lý Duy Lộc đã điều tra ra kết quả. Mạc Minh Húc nghe được đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, hình như nghe được tiếng nói giận dữ của bố.
“Đại Bảo à, tên Vương Lục đó đúng là có vấn đề. Lư Giai Y và Triệu Ngọc Hân mua chuộc hắn, chuẩn bị một đám người đợi mẹ con ra khỏi tiệm áo cưới, cố ý giả vờ đánh nhau, nhân cơ hội đâm mẹ con. Chỉ là chúng còn chưa kịp hành động thì mẹ con đã biến mất rồi.”
“Chú Lý, giờ chú đang ở đâu?” Mạc Minh Húc không biết điều bản thân vừa nghe được có thật hay không.
“Ở nhà họ Lư. Bố con giờ điên rồi. Nếu bọn chủ không ngăn cản có khi bố con sẽ giết Lư Giai Y mất. Qua lần này, Lý Duy Lộc thật sự tin tưởng tình cảm của Lục Khải Vũ dành cho Mạc Hân Hy là thật lòng.
Mạc Minh Húc cúp máy xong thì rơi vào trầm tư.
Chỗ bố có chủ Lý, cậu không hề lo lắng chút nào. Giờ cậu chỉ lo lắng cho mẹ.
Nếu không phải là Lư Giai Y phải người ép buộc mẹ, vậy chỉ còn Long Bách Hòa và Long Thiên. Hai người em trai này đúng là cố chấp, rốt cuộc mẹ đã chọc giận họ việc gì vậy?
Giờ hai đứa này giấu mẹ ở đâu?
Mạc Minh Húc hơi buồn bực, nghiêng cái đầu nhỏ nhắn. Suy nghĩ một lúc, cậu lại gõ code.
Cuối cùng, cậu đưa mắt nhìn về phía khu nhà cũ của nhà họ Long ở núi Thanh Khê.
Xác định được mục tiêu, cậu đứng dậy, thay quần áo, mang theo điện thoại di động, ví tiền và chút vũ khí phòng thân Lý Duy Lộc cho, lặng lẽ rời khỏi biệt thự nhà họ Lục.