Người vẫn một mực đòi theo tới, Tùng, vừa nghe Hồng Vì gặp nguy hiểm thì lập tức đứng phắt dậy: “Tôi muốn đi cứu Hồng Vi.”
Mạc Hân Hy nhanh tay kéo anh ta lại: “Đừng nóng vội, chúng tôi nhất định sẽ cứu Hồng Vi, nhưng trước tiên phải lên kế hoạch đã
Bọn họ đã khống chế tất cả tay chân bên ngoài của dì Mai, tổng cộng có tám tên.
Từ bọn chúng, họ biết được đằng sau nhà kho cách đó không xa có một cái cửa sau. Chỗ đó bọn chúng có đỗ một chiếc xe tải, vốn dự định sau khi cầm được tiền sẽ ngồi lên xe tải, giả dạng người dân trong thôn gần đó để tẩu thoát.
Thế nhưng bọn chúng lại không nghĩ tới dì Mai lại nảy sinh ý đồ xấu xa với Diệp Lan Chi, hơn nữa còn liên lụy bọn chúng bị bắt. Lúc này bọn chúng đã hận tên dì Mai muốn chết. “Dì Mai bắt được Hồng Vi chắc chắn đi về phía cửa sau, nơi đó có xe tải, sẽ dễ dàng cho việc chạy trốn” Mạc Hân Hy tỉnh táo phân tích.
Lý Duy Phúc và Lục Khải Vũ đều nhẹ gật đầu. “Tôi sẽ thông báo cho Danh Thành dẫn người ra cửa sau mai phục! Nhất định phải bắt được tên dì Mai!”
“Tôi đi với bọn họ!” Lục Khải Vũ và Tùng cùng đồng thời đứng dậy.
Lý Duy Phúc nhìn họ vài lần rồi nhẹ gật đầu: “Mọi chuyện phải nghe theo chỉ huy, không được hành động thiếu suy nghĩ.”
Trong kho hàng cách đó không xa, sau khi nhận được chỉ thị, viên cảnh sát phụ trách giả vờ lo lắng cho an toàn của Hồng Vi, đồng ý với dì Mai chỉ cần hắn ta không làm tổn thương con tin, sẽ thả gã đi.
Dì Mai đang bắt lấy Hồng Vi nhưng vẫn không quên vali tiền trên mặt bàn. “Mang vali đến cho tao, nếu không tạo sẽ giết cô ta ngay lập tức.” Vừa nói gã vừa dùng sức ấn con dao vào, khiến trên cổ Hồng Vi rỉ ra máu. “Được, đừng kích động. Nhanh đem vali cho anh ta!”
Cảnh sát phụ trách sợ hắn ta cá chết lưới rách nên nhanh chóng sai người đóng vali lại, đang chuẩn bị đưa qua. Tên dì Mai lại cảnh giác quát: “Để xuống đất rồi đá tới đây!”
Cảnh sát không còn cách nào khác đành phải làm theo, vào thời điểm đá tới, cố ý muốn lợi dụng cơ hội dùng sức đá dì Mai bị thương, thế nhưng tên dì Mai này rất thông minh, vừa nhấc chân chiếc vali đã vững vàng dừng dưới chân hắn ta.
Một tay hắn ta giữ chặt dao găm trên cổ Hồng Vị, cúi người dùng một cái tay khác moi mấy xấp tiền từ bên trong vali ra, nhét vào bên hông của mình. “Tất cả đều lui về phía sau!” Sau khi đã lấy được một phần tiền, hắn ta kéo theo Hồng Vi đi đến cửa sau của nhà kho.
Cảnh sát sợ bức ép quá thì hắn ta sẽ làm tổn thương
Hồng Vi, đành phải theo sau từ phía xa.
Đến được cửa sau, dì Mai đá văng cửa chỉ với một cước, kéo tóc Hồng Vi bước nhanh về phía xe tải. “Mày đã cầm tiền, vì sao còn không chịu thả tao ra!” Hồng Vi giãy dụa. “Thả mày? Thứ đàn bà để tiện này còn dám báo cảnh sát, mày chờ xem tạo có chơi chết mày không nhé.” Xe tải đã gần ngay trước mắt, trong lòng dì Mai có hơi đắc ý.
Thế nhưng, hắn ta đắc ý còn chưa đến một phút thì đột nhiên có người từ phía sau chui ra, đá vào cổ tay hắn ta một cước, dao găm trong tay hắn ta rơi trên mặt đất cái “Cộp”.
Cùng lúc đó, một người khác lại lao tới, kéo Hồng Vira khỏi sự kiềm chế của dì Mai.
Hắn ta không bắt kịp Hồng Vi, nên nhanh chóng xoay người chuẩn bị nhặt dao găm trên đất. Tuy nhiên, dao găm lại bị người ta đá bay đi mất, ngay sau đó, mười người đàn ông thân hình vạm vỡ lập tức bao vây lấy hắn ta.
Dì Mai biết lần này đã không có đường thoát, hung dữ nhìn về phía Hồng Vi: “Diệp Lan Chi, mày cho rằng bảo cảnh sát bắt tao thì những tấm ảnh và video kia sẽ bị tiêu hủy và không ai biết tới sao? Tao nói cho mày biết, tạo đã lên lịch tải lên từ lâu rồi, bây giờ tao bị bắt, sáng sớm ngày mai, toàn bộ người ở Hà Thành đều sẽ biết chuyện của mày! Để tạo xem làm sao mày còn có thể tồn tại trong giới giải trí nữa.”
Hồng Vi đã bị dọa cho sợ hãi, lúc này đang núp ở trong ngực của Tùng phát run. Lục Khải Vũ nhìn dì Mai một chút rồi lạnh lùng nói: “Diệp Lan Chi đã bị bắt! Đã thân bại danh liệt từ lâu rồi!”