Thời tiết mùa hè, mới hôm trước vẫn còn mưa to gió lớn, ngày hôm sau đã là trời nắng chói chang.
Ba giờ chiều, Hồng Vi đeo kính râm, cầm dù che nắng giả dạng thành Diệp Lan Chi, kéo theo ba tỷ tiền mặt đi tới địa điểm dì Mai chỉ định gần khu vực Mạnh Giang. Trên người cô ta được gắn thiết bị định vị và thiết bị nghe lén ẩn hình.
Lý Duy Lộc chọn ra mười binh sĩ đã xuất ngũ trong công ty bảo vệ Chân Thành, giả trang thành người câu cá trà trộn vào người dân và du khách ở gần đập chứa nước Mạnh Giang.
Lý Duy Phúc thì dẫn theo mấy chục đội viên trong đội cảnh sát hình sự lặng lẽ mai phục cách đó một cây số, sẵn sàng chờ lệnh.
Hồng Vi kéo hành lý đặt ở trước cổng nhà máy, chờ khoảng bốn mươi phút mới nhìn thấy một lão già nhặt ve chai mặc quần áo rách rưới từ đằng xa đi tới.
Lão đi đến bên cạnh cô ta, đánh giá vài vòng ở trên người cô ta rồi mới cúi đầu, cầm lấy cây gậy trong tay quơ lung tung vào trong đám cỏ
Hồng Vi cảnh giác né sang một bên. “Cô đang chờ ai à?” Lão già nhặt ve chai đột nhiên mở miệng. vậy!”
Hồng Vi sửng sốt một chút mới nhẹ gật đầu: “Đúng Lão già nhặt ve chai liền đưa tay kéo vali trong tay cô: “Cho tôi đi!”
Hồng Vi nhanh tay kéo cái vali đến sau lưng, bảo vệ không cho lão đụng đến: “Ông là ai, vì sao tôi phải cho ông?”
Sau đó, cô ta lại thấp giọng uy hiếp: “Gọi dì Mai ra đây, giao ảnh chụp và video cho tôi, nếu không tôi sẽ không giao tiền cho các người
Hồng Vi làm ca sĩ nên khả năng khống chế âm thanh và bắt chước giọng nói đều rất tốt, hiện tại cho dù là người quen, chỉ nghe giọng thôi cũng không cách nào nhận ra cô ta không phải Diệp Lan Chi ngay được.
Lão già nhặt ve chai dò xét cô ta từ trên xuống dưới vài lần, nửa ngày sau mới mở miệng nói: “Đi theo tôi!”
Hồng Vi lén nhìn thoáng qua nơi cách đó không xa phía sau lưng mình, rồi mới theo lão già nhặt ve chai đi vào khu nhà máy bỏ hoang kia.
Nhà máy này rất lớn, đi vào trong, cỏ dại rậm rạp dường như che chắn cả lối đi. Buổi chiều mùa hè, muỗi cực kì nhiều nên chẳng bao lâu Hồng Vi đã bị cắn sưng mấy vết trên đùi.
Cô ta hơi tức giận, cúi người gãi gãi chỗ ngứa, phàn nàn nói: “Đây là nơi quỷ quái gì mà nhiều muỗi như vậy”
Bánh xe của vali không thể sử dụng được ở đây nên cô ta đành phải dùng sức xách vali lên. Ba tỷ tiền mặt nặng chừng hai mươi ký, mặc dù mang theo có hơi mệt, nhưng lão già nhặt ve chai có mấy lần muốn giúp cô t đều từ chối.
Vất vả đi trong bụi cỏ chừng mười mấy phút, họ đã đi tới trước nhà kho không đến nỗi cũ nát ở nơi sâu nhất trong nhà máy. “Dì Mai đang ở bên trong chờ cô, đi thôi!” Lão già nhặt ve chai đột nhiên dùng sức đẩy cô ta vào, thuận tiện đoạt lấy vali trong tay cô ta. “Ông đẩy tôi làm gì?” Hồng Vi tức giận mắng nhiếc. Cô ta ngẩng đầu lên mới phát hiện có một người đàn ông mặc áo ba lỗ, quần đùi đang ngồi giữa nhà kho rộng lớn.
Người đàn ông kia khoảng bốn mươi tuổi, thân hình vạm vỡ, làn da ngăm đen, đầu húi cua, ánh mắt có chút hung ác, bên trên hai cánh tay đều xăm hình, vừa nhìn đã biết không phải hạng người tốt lành gì.
Lão già nhặt ve chai mang theo vali, bước nhanh đến trước mặt người đàn ông, dùng sức đặt vali lên bàn, rồi mở vali ra, ba tỷ tiền mặt được xếp ngay ngắn bên trong bày ra trước mắt.
Trên mặt hai người lập tức lộ ra nụ cười hài lòng. “Đúng là dì Mai lợi hại thật, nắm được điểm yếu của Diệp Lan Chi, nhờ vậy cô ta mới ngoan ngoan đem tiền tới.” Lão già nhặt ve chai liên tục vuốt mông ngựa lấy lòng.
Xác định người trước mắt chính là dì Mai, Hồng Vi ngẩng đầu lên: “Tôi đã mang tiền tới theo ý anh, ảnh chụp và video đầu? Hẳn anh cũng nên dựa theo ước định mà giao cho tôi chứ?”
Dì Mai nhấc chân lên bắt chéo, nhìn Hồng Vi một chút, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, ánh mắt không có ý tốt dò xét trên người Hồng Vi.