“Giám đốc Lục, anh không sao chứ!” Dưới ánh đèn đường mờ ảo, trong nháy mắt cô ta đã nhận ra Lục Khải Dã.
Giám đốc điều hành công ty của họ là đối tượng thầm mến của nhiều cô gái. Sau khi gia nhập vào truyền thông Nguyệt Tú Media, cô ta luôn đi theo Lý Mẫn và đem lòng thầm mến vị giám đốc trẻ tuổi, dịu dàng lại điển trai này.
Chỉ là cô ta đến từ nông thôn, xuất thân thấp kém mà lại đã có bạn trai.
Vì vậy, mỗi khi nhìn thấy Lục Khải Dã xuất hiện thì cô ta đều tranh thủ thời gian mà trốn đi, chưa từng nghĩ rằng có một ngày sẽ được nói chuyện với giám đốc Lục được nhiều người yêu thích này.
Cô ta vừa mới bị sảy thai, cơ thể còn rất yếu, hoàn toàn không thể chống đỡ được cân nặng của Lục Khải Dã. May mắn thay, bảo vệ bệnh viện đã nhìn thấy và giúp cô ta đưa Lục Khải Dã vào.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ nhìn Lưu Cửu Nhạ bằng một ánh nhìn đầy ẩn ý. Ông ấy cho người dìu Lục Khải Dã vào phòng bệnh, ngay sau đó có một y tá truyền nước cho anh ta.
“Cho dù là thanh niên sức khỏe tràn đầy cũng không thể uống loại thuốc này. Đây là lần thứ mấy anh ta uống rồi?” Bác sĩ gọi cô ta ra, thì thầm hỏi. “Hả..ý của ông là gì vậy, bác sĩ?”
Lưu Cửu Nhạ ngẩn người. “Cô không phải là bạn gái của anh ta sao?”
Bác sĩ cho rằng cô ta đang xấu hổ nên cố tình giả vờ không hiểu. “Không phải, bác sĩ hiểu lầm rồi, tôi không phải bạn gái của anh ấy. Anh ấy là sếp của tôi.”
Lưu Cửu Nhạ vội vàng giải thích. “Ra là như vậy! Sau khi anh ta tỉnh lại thì cô nói với anh ta rằng sau này không được uống loại thuốc đó thường xuyên, nếu không thì cơ thể sẽ suy yếu mất.” Bác sĩ đưa ra một lời khuyên chân thành.
Lưu Cửu Nhạ bối rối gật đầu.
Sau khi làm thủ tục và thanh toán viện phí xong, Lưu Cửu Nhạ trở về phòng, Lục Khải Dã không biết là ngủ hay là hôn mê mà vẫn nhắm chặt hai mắt nằm trên giường.
Dịch trong chai truyền dịch còn hơn một nửa.
Lưu Cửu Nhạ kiểm tra đồng hồ, đã gần mười hai giờ đêm.
Cô ta ngáp một cái, muốn về nhà, nhưng thấy nước vẫn chưa truyền xong nên cảm thấy có phần hơi lo lắng cho Lục Khải Dã.
Đột nhiên, cô ta nghe thấy điện thoại di động của Lục
Khải Dã rung lên. Cô ta tìm theo tiếng rung, chiếc điện thoại nằm trong túi bên hông của Lục Khải Dã.
Cô ta do dự bước đến, đưa tay ra và cẩn thận lấy điện thoại khỏi túi của Lục Khải Dã. Trên điện thoại đang hiện lên hai chữ “Anh cả”.
Cô ta lại do dự vài giây rồi ấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói có phần lo lắng: “Xin chào.”
Ở đầu kia của điện thoại, Lục Khải Vũ sửng sốt, có hơi không rõ nhìn lại số điện thoại một lần nữa, chắc chắn là số của em trai mình thì hỏi lại: “Cô là ai?”
Giọng nói bên kia rất trẻ trung và rất êm tai. “Tôi, hình như giám đốc Lục bị bệnh rồi, đang ở trong Bệnh viện Đa khoa Hà Thành!” Cô ta nói thẳng. “Khải Dã bây giờ thế nào rồi?” Giọng nói của Lục Khải Vũ có chút lo lắng. “Không sao cả. Bác sĩ nói sau khi truyền dịch và nghỉ ngơi một đêm thì sẽ ổn. “Được, tôi sẽ qua đó ngay.
Sau khi ngắt điện thoại, Lưu Cửu Nhạ thở phào nhẹ nhõm nhìn lên chai truyền dịch. Sắp có người đến rồi, cô ta có thể sớm về nhà nghỉ ngơi. Duỗi tay ra, cô ta cảm thấy hơi choáng váng, định ngồi xuống đợi. Nhưng khi quay đầu lại, cô ta phát hiện ra Lục
Khải Dã đã tỉnh dậy từ lúc nào và đang nhìn thẳng vào mình.
Mặc dù sắc mặt hơi tái nhợt nhưng đôi mắt của anh ta vẫn rất đẹp, giống như bầu trời đầy sao mùa đông, sâu thẳm và vô cùng quyến rũ.
Lưu Cửu Nhạ cảm thấy căng thẳng: “À, giám đốc Lục, anh cảm thấy thế nào rồi?”
Khuôn mặt không trang điểm của cô gái có phần tiều tuỵ, vì căng thẳng nên lúc này hơi đỏ lên, lông mi dài khẽ nhấp nháy, trông cực kì đáng yêu. “Nước” Lục Khải Vũ nhớ đến lời nói của Dương Hải Khang ở cổng bệnh viện nên há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói một chữ.
“Giám đốc Lục khát nước a?” Lưu Cửu Nhạ vội vàng tìm y tả bên ngoài hỏi xin một chiếc cốc giấy dùng một lần, sau đó nhanh chóng lấy một cốc nước nóng.