Long Thiên vẫn đeo kính râm, nhờ kính râm che giấu nhìn Lục Khải Vũ thật lâu, sau đó mới lạnh lùng nói: “Nước trắng là được rồi.”
Gương mặt mũm mĩm của Long Bách nhăn ngay lại, ngập ngừng một giây rồi quyết đoán nói: “Cháu muốn ăn kem đậu đỏ, cảm ơn chú!”
Long Thiên quay đầu hung hăng trừng Long Bách qua cặp kính râm: “Mất mặt”
“Xi!” Long Bách hất mặt nhỏ ra hướng cửa sổ, không nhìn anh trai.
Lục Khải Vũ thấy hai nhóc con giận dỗi đáng yêu như thế thì không kìm được hơi nhếch môi cười.
Long Bách và Long Thiên như vậy rất giống lúc Tử Chúng tranh cãi với Nhiên nhiên, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn niết mặt một trận.
“Tổng giám đốc Lục, buồn cười lắm sao?” Long Thiên nhìn anh, giọng nói lạnh bằng có vẻ khó chịu.
Người đàn ông nín cười ngây ngốc trước mặt thật là Lục Khải Vũ mạnh mẽ quyết đoán, tàn bạo vô tình trong truyền thuyết sao?
Rốt cuộc là cậu ta hoa mắt hay người ngoài hiểu lầm gì Chủ tịch Tập đoàn nhà họ Lục à?
Từ lúc bọn họ cùng vào căn phòng này, người đàn ông kia có tỉ tỉ dáng vẻ Chủ tịch tập đoàn nào đâu?
Cậu ta rất nghi ngờ, sao Tập đoàn nhà họ Lục có thể phát triển lớn mạnh đến vậy trong tay người này.
Nghe được giọng nói khó chịu của con trai, Lục Khải Vũ nhanh chóng liễm ý cười, điều chỉnh cảm xúc của bản thân, bày ra dáng vẻ chân thành nghiêm túc.
Anh đi đến bàn làm việc, bấm nút gọi nội tuyến: “Lâu Văn Vũ, mang một cốc nước lọc và một cốc kem đậu đỏ vào đây.”
“Kem đậu đỏ? Vâng, tôi mang vào ngay” Lâu Văn Vũ hơi sững người ngạc nhiên, sau đó bước tới tủ lạnh cạnh văn phòng, mở ngăn đá lấy cốc kem đậu đỏ sáng nay Lục Khải Vũ mang đến ra.
Buổi sáng thấy Chủ tịch mang thứ này giao cho mình bỏ vào tủ lạnh, anh ta còn tưởng Chủ tịch muốn ăn, ngạc nhiên cả nửa ngày! Thì ra Chủ tịch chuẩn bị cho cậu hai và cậu ba Tập đoàn Long Uy.
Không hổ là sếp, suy tính chu đáo và nhìn xa hơn đảm cấp dưới bọn họ nhiều.
Trong văn phòng, Long Thiên lạnh nhạt nói: “Tôi nghe phó Chủ tịch Lâm nói Tập đoàn nhà họ Lục muốn giao toàn bộ công tác bảo vệ cho bất động sản, nhà xưởng và công ty con trực thuộc Tập đoàn nhà họ Lục cho Long Uy phải không?”
“Đúng là tôi có ý định này.” Lục Khải Vũ nói.
“Vì sao? Tôi có điều tra rồi, trước đó Tập đoàn nhà họ Lục luôn hợp tác rất thuận lợi với một công ty nước ngoài, hơn năm năm mức an toàn đều là hàng đầu. Tuy hợp đồng sắp tới kỳ hạn kết thúc, nhưng bên họ hình như vẫn luôn tiếp xúc với các ông, muốn tiếp tục gia hạn hợp đồng, sao Tổng giám đốc Lục lại muốn đổi sang hợp tác với Long Uy?” Đôi mắt ẩn sau kính râm của Long Thiên rất bình tĩnh, tràn ngập trí tuệ.
Lục Khải Vũ khiếp sợ nhìn cậu ta. Hân Hy nói không sai, đứa con trai này vừa thông minh lại có chủ kiến, hoàn toàn siêu việt người cùng tuổi, thậm chí khá hơn rất nhiều người lớn.
“Bày tỏ lòng yêu nước, duy trì doanh nghiệp quốc nội, không muốn người nước ngoài kiếm tiền của chúng ta, muốn cùng doanh nghiệp trong nước cùng cố gắng vươn lên, góp sức cho sự phát triển kinh tế nước nhà.” Lục Khải Vũ bịa ra một lý do vô cùng vĩ đại.
“Theo tôi biết, mười sáu tháng này Tổng giám đốc Lục chức đám cưới với nhà thiết danh tiếng trong nước tên Lam Nhà thiết kế Lam Hiểu có một người bạn thân rất đáng tin ông chủ của Chân Thành, sao ông không hợp tác với Chân Thành chứ?”
Lục Khải Vũ âm thầm giơ ngón cái trong lòng cho cậu con trai này, suy nghĩ rất cặn kẽ, ép sát từng bước, cao thủ đàm phán.
“Tôi tin Chủ tịch Long có thể hiểu được hiện trạng tương tự trong nước bây giờ. Chỉ cần dính líu đến họ hàng thì không có chuyện cũng sẽ vẽ chuyện. Tôi là Chủ tịch của Tập đoàn nhà họ Lục, lại cũng không muốn dùng tương lai của Tập đoàn lấy lòng vợ mình.”