9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 228





Thế nhưng tổng giám đốc Lục đã kết hôn rồi, hơn nữa vợ chồng ân ái, còn có mấy đứa con đáng yêu nữa, Đào Lệ Mẫn muốn làm gì vậy? Phá tan gia đình người khác sao?

Mãi đến lúc trở về nơi ở, Khúc Lăng Cường đều suy nghĩ về vấn đề này, đến mức làm khét cả thức ăn.

Lư Tử Tín tắm xong, thay một bộ quần áo ở nhà, ngửi được mùi khét trong không khí bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cậu à, con hơi khinh bỉ cậu rồi đó!”

Cậu bé đứng ở cửa phòng bếp lạnh lùng nói.

Khúc Lăng Cường luống cuống tay chân đổ món ăn bị khét đi, quay đầu hỏi cậu bé: “Vì sao chứ?”


“Một Đào Lệ Mẫn đã làm cho cậu lòng dạ rối bời rồi, còn làm khét cả thức ăn nữa, lấy tâm lý tố chất bây giờ của cậu làm thế nào đánh bại được tập đoàn nhà họ Lư, báo thù cho mẹ con chứ?” Lư Tử Tín tỉnh táo tiến hành phân tích tâm lý với Khúc Lăng Cường.

Khúc Lăng Cường đi đến trước mặt cậu bé, hơi chọc nhẹ trán của cậu bé: “Còn không phải đều tại con sao, nếu như có một mình cậu thì đã sớm gọi thức ăn ở bên ngoài rồi, đứa nhóc không có lương tâm!”

“Cậu à, con đã nói biết bao nhiêu lần với cậu rồi, thức ăn bên ngoài rất mất vệ sinh, rau cải trong quán cơm bình thường đều chỉ rửa có một lần thôi, phía trên còn lại rất nhiều thuốc trừ sâu, vi khuẩn, trứng trùng, ký sinh trùng, nói không chừng còn có cả phân và nước tiểu nữa đó. Hơn nữa, bên trong một số thức ăn còn xuất hiện tóc, con ruồi, thậm chí là con giun nữa.”

Cậu bé còn chưa nói xong, đã bị Khúc Lăng Mạch cắt ngang: “Dừng lại, Lư Tử Tín, cậu phục con rồi. Con đi vào phòng cậu chơi máy tính đi! Cơm nấu xong cậu sẽ gọi con.”

“Cậu à, cậu như thế này là trốn tránh vấn đề đó. Lư Tử Tín bất mãn lườm anh ta một cái, lạnh lùng xoay người đi vào phòng của anh ta.

Máy tính ở bên trong phòng của Khúc Lăng Cường đặt ở vị trí trên bàn sách cạnh cửa sổ, trên mặt bàn đặt vào một ly nước, chắc là đêm hôm trước sau khi anh ta uống trà đã tiện tay đặt ở đây.

Lúc Lư Tử Tín đang mở máy, không cẩn thận đụng phải ly nước, trong nháy mắt nước ở bên trong ly nước đổ xuống cả trên mặt bàn lẫn dưới mặt đất.

Cậu bé nhìn bốn phía muốn tìm giấy ăn lau một chút, lại phát hiện trong hộp giấy ăn trống rỗng.

“Cậu ơi, trong phòng cậu không có giấy ăn à?” Cậu bé đi đến cửa kéo căng cổ họng hỏi.

“Ở trong ngăn kéo ở ngăn tủ phía dưới cùng.” Khúc Lăng Cường trong phòng bếp trả lời.

Lư Tử Tín dựa theo lời nhắc nhở của anh ta, ở trong ngăn kéo ở ngăn tủ thấp nhất tìm được mấy hộp giấy ăn, nhưng lúc cầm giấy ăn lại đột nhiên phát hiện bên trong có cái hộp tinh xảo, trên cái hộp dán một tấm hình lúc cậu bé một tuổi, hình mẹ ôm cậu bé.


Cậu bé hơi nghi ngờ lấy cái hộp ra, mở ra rất dễ dàng, bên trong là một số quà tặng làm thủ công khi còn bé cậu bé tặng cho mẹ, có tấm card, có bông hoa làm bằng đất sét màu, có những bức tranh làm từ lá cây.

Còn có bức tranh cậu bé vẽ lúc còn nhỏ, bên trong vẽ cậu kéo tay bố mẹ cùng đi dưới ánh mặt trời, bên cạnh có vô số đóa hoa đang nở rộ.

Nước mắt của cậu bé im ắng chảy ra, tay nhỏ run rẩy ôm những thứ này vào trong lòng: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”

Hai mắt đẫm lệ trong mông lung, cậu bé phát hiện dưới đáy hộp có một phong thư, trên đó viết: “Quà trưởng thành mười tám tuổi tặng cho bảo bối Tử Tín.”

Đó là nét chữ của mẹ cậu bé, chớp mắt cậu bé đã nhận ra ngay.

Cậu bé khóc, mở phong thư ra, mở ra lại phát hiện bên trong chỉ có một cái USB, sau đó chẳng còn gì nữa.

Chẳng lẽ cái USB này chính là mẹ tặng cậu bé lúc lễ trưởng thành mười tám tuổi sao?


Lúc cậu còn đang ngày người cầm cái USB thì giọng nói của Khúc Lăng Cường cũng truyền đến: “Tử Tín, ăn com nè.”

Sau đó, Khúc Lăng Cường đứng ở cửa liếc mắt liên thấy được cái USB trong tay Lư Tử Tín.

Anh ta bước nhanh đến đoạt lấy thứ ở trong tay Lư Tử Tín: “Sao con lại lấy cái này ra rồi.”

Ánh mắt của Khúc Lăng Cường có hơi căng thẳng bối rối, giống như bị người khác phát hiện ra bí mật gì quan trọng vậy.

Lư Tử Tín nhìn anh ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng hiện ra một tia nghỉ ngờ: “Cậu à, sao cậu lại căng thẳng vậy?”

“Không có gì, không có gì!” Anh ta vội vã đoạt lấy cái hộp với phong thư ở trước mặt Lư Tử Tín, cất mấy thứ đó đi.