9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 223





Cô có chút nghĩ không thông, lặng lẽ bước đến bên anh: “Lúc anh đi học có từng trải qua kì nghỉ lễ với Mai Huyền Hạ chưa?”

Cô nhớ hôm qua Bạch Vĩ Hạo với anh lúc nhìn thấy Mai Huyền My thì rất kinh ngạc, còn nhắc đến chị gái của cô ấy là bạn học Mai Huyền Hạ của họ.

Bàn tay đang cầm đồ ăn vặt của Lục Khải Vũ đột nhiên dừng lại, sau đó nhẹ giọng nói: “Vì sao đột nhiên hỏi thế?”

Mạc Hân Hy nhìn thoáng qua xe mua hàng, bên trong chứa nhiều loại thực phẩm phồng như khoai tây chiên, cô thuận tay lấy ra mấy túi, đặt lại trên kệ siêu thị: “Nếu không nghỉ lễ, em gái cô ấy bị ức hiếp, anh sao có thể không quan tâm chứ?”

Lục Khải Vũ liếc nhìn đống đồ ăn vặt cô đặt trên giá, có một túi xiêu vẹo, thấy sắp rơi ra, anh vươn tay đặt lại túi đồ ăn vặt, giọng nói vẫn nhàn nhạt.

“Anh không thích lo chuyện bao đồng, đặc biệt là chuyện bao đồng của phụ nữ. Tuy là em gái bạn học của anh, nhưng nếu cô ấy không thay đổi tính cách nhu nhược đó của mình, ai cũng không giúp cô ấy được.”

Nói đến đây, anh vươn tay đỡ bả vai Mạc Hân Hy, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô: “Anh biết em nhiệt tình, tốt bụng, nhưng em có từng nghĩ, lần này chúng ta có thể giúp cô ấy, nếu có lần sau thì sao. Ai đến giúp cô ấy? Nếu muốn vượt qua khó khăn, chỉ dựa vào người khác là không được, bản thân cô ấy phải nỗ lực để mạnh mẽ lên mới được.”

Nghe anh nói, Mạc Hân Hy cảm thấy rất đúng.


Lục Khải Vũ nói rất có lý, có thể khiến cô ấy thay đổi tình hình hiện tại, vượt qua được khó khăn chỉ có bản thân cô ấy thôi, người khác không thể giúp cô ấy cả đời được.

Sau khi nghĩ thông suốt rồi, ánh mắt cô sáng ngời hiện lên sự tán thưởng, vươn tay vòng qua cánh tay anh: “Ông xã, không ngờ anh nhìn nhận vấn đề lý trí và thấu đáo như thế.”

Lục Khải Vũ yêu chiều nhéo mũi cô: “Em đó, rất thông minh, chỉ là có lúc quá nhiệt tình.”

Mạc Minh Húc đẩy xe hàng đi tới trước mặt bọn họ, than thở: “Ba mẹ đừng rải cơm chó, khoe ân ái nữa, chúng ta chọn xong rồi thì đi thanh toán thôi.”

“Đợi chút.” Mạc Hân Hy kéo xe hàng cậu chuẩn bị đẩy đến chỗ quầy thu ngân.

Trên mặt không chút biểu cảm lấy ra một đống sô cô la, khoai tây chiên và đám thực phẩm rác: “Đây là ai chọn thế? Có biết đây là thực phẩm rác không, không được ăn nhiều.”

Cô lấy đồ ăn vặt hỏi bốn cậu nhóc trước mặt.

Bốn đứa nhỏ dường như đã bàn bạc, ưỡn thẳng ngực, ngẩng mặt lên, đồng thanh đáp: “Tụi con cùng chọn ạ.”


Thấy bộ dạng bốn cậu nhóc này nghiêm túc chống lại Mạc Hân Hy, Lục Khải Vũ không khỏi cười ra tiếng.

Mạc Hân Hy khó chịu trừng mắt nhìn anh, sau đó nhét hết đồ ăn vặt trong tay vào trong tay anh, nhướng mày hỏi: “Buồn cười thế sao?”

Lục Khải Vũ nhanh chóng nén cười, lắc đầu: “Không buồn cười, không buồn cười chút nào.”

Nói xong, anh lại giả vờ tức giận chỉ vào bốn đứa nhóc: “Mấy đứa các con, ai cho các con chọn thực phẩm rác nhiều thế, thấy mẹ con giận, còn không mau theo bố mang mấy thứ này đặt về lại chỗ cũ.”

Nói xong anh liên nháy mắt với tụi nhỏ, mấy đứa nhóc hiểu ý, liền chuồn theo anh đến khi đồ ăn vặt.

Mạc Hân Hy nhìn rõ trò vặt của anh, nhìn năm bóng lưng, 1 lớn 4 nhỏ, khoé miệng tràn ra nụ cười hạnh phúc vô tận.

Thanh toán xong, câm những thứ đã mua, vừa xoay người lại thì không thấy Vũ Tuệ đâu nữa.

Cô nhìn xung quanh, hỏi Mạc Minh Húc: “Vũ Tuệ đâu?”

Lục Khải Vũ cũng có chút hoảng hốt: “ Có phải lúc nãy không cho con bé mua sô cô la nên không vui liền chạy đi rồi không?”

Mạc Minh Húc bình tính kéo góc áo anh, chỉ về một chỗ không xa, than thở: “Không phải, con bé mới gặp được một cậu nhóc đẹp trai, liền mê trai chạy theo rồi.”