9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 221





Sau khi chơi xong, bọn trẻ đã cảm thấy hơi mệt nên mọi người thảo luận xem sẽ đi ăn ở đâu.

Thế là hai vợ chồng dẫn bọn trẻ đi siêu thị ở tầng một.

Lần đầu tiên Mộc Lam và Tư Nhã đến nơi này giống như “Hai Lúa lên thành phổ”, bước một bước liền trầm trồ một tiếng.

“Bố ơi, đây là cái gì? Bí đỏ sao?”

“Cái thứ giống hoa là gì ạ?” Mộc Lam cầm một bó cải ngọt vàng hỏi.

“Cái này là cải ngọt chúng ta hay ăn chung với mì đấy, chị không biết à?” Vũ Tuệ kiên nhẫn giải thích.

“Vũ Tuệ à, sao em biết nhiều thế?” Mộc Lam thắc mắc.

Vũ Tuệ hơi kiêu ngạo kênh gương mặt tròn vo lên: “Từ nhỏ em đã sống ở nhà ông Lý, trong sân to lớn của ông có trồng rất nhiều rau củ, cho nên em đều biết mấy thứ này.”


Ở bên cạnh, Tư Nhã cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em cũng biết mà.”

Mộc Lam không vui, cô bé chạy đến trước mặt Lục Khải Vũ nói: “Đều tại bố, do bố không mang Mộc Lam đến siêu thị chơi nên hại Mộc Lam không biết gì cả.”

Lục Khải Vũ khoát tay đáp: “Chuyện này đơn giản mà, về bảo chú Vương dọn vườn hoa để con trồng rau cả sân luôn nhé?”

Mạc Minh Húc nhìn vẻ mặt hăng hái của bố, cậu bé khinh thường lên tiếng: “Bố à, bố đừng chém gió nữa, những bông hoa kia là bảo bối của bà nội và bà cố. Bố thật là, sao lại hứa suông với trẻ con, bố tệ thật.”

Lục Khải Vũ nghẹn họng, anh đưa mắt cầu cứu Mạc Hân Hy.

Anh cũng không hiểu tại sao đứa con trai này chẳng bao giờ ngoan ngoãn giữ mặt mũi cho mình, chẳng lẽ nhìn anh mất mặt vui lắm à?

“Con anh mà, em mặc kệ đấy.” Nhìn thấy vẻ uất ức của anh mà Mạc Hân Hy cực kì buồn cười, những năm qua, con trai luôn làm cô kinh ngạc. Mức độ còn hơn anh nhiều.


Một nhà sáu miệng mua một ít rau thịt. Khi chuẩn bị đến gian đồ ăn vặt thì cách đó không xa, tháp đồ uống đóng lon bỗng bị người nào đó làm đổ cái rầm, lon nước lăn đầy ra sàn khiến mọi người chú ý.

Một cô gái mặc đồ nhân viên siêu thị ngã trên đống lon nước, cô gái chật vật đứng dậy liền trông thấy quản lí chạy đến.

“Mai Huyền My, rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả?” Trán quản lí nổi đầy gân xanh, cô ta hét thẳng vào mặt Mai Huyền My.

Mai Huyền My bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch, cơ thể run lẩy bẩy, cô ấy chỉ ngón tay về phía bác gái ở sau lưng quản lí: “Tôi xin lỗi quản lí, là dì ấy cố tình đẩy tôi.”

Bác gái tức giận, kéo tay quản lí nói: “Cô là quản lí à, cô mau xử chuyện này cho tồi, ai sai ai đúng?”

“Hôm nay cháu tôi muốn ăn thịt khô bò nhưng không biết vị nó thế nào nên tôi liền xé gói cho nó nếm thử? Siêu thị mấy cô bán đồ mà không cho khách thử hả? Tôi có bảo không trả tiền đâu vậy mà cô gái này lại cứ không chịu như thể tôi là phường trộm cắp không bằng. Cứ một hai bắt tôi phải đi tính tiền ở quây thu ngân mới được.”

Mai Huyền My đứng khúm núm sau lưng quản lí, cô ấy đáp bằng giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Dì chưa từng nói sẽ trả tiền, dì bảo rằng ăn không ngon rồi mang cháu trai bỏ đi.”

Bác gái đi đến trước mặt Mai Huyền My rồi đẩy mạnh cô ấy: “Con mắt nào của cô thấy tôi chạy hả, khô bò của mấy người khó ăn chết đi được, tôi không muốn mua không được sao?”

Mai Huyền My bị đẩy lảo đảo một chút rồi cúi đầu không dám nói nữa.