9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 208





“Mộc Tháp đừng suy nghĩ nhiều quá, cháu nhất định sẽ bình an trở ra mà.” Cái mũi Mạc Hân Hy chua xót, nước mắt bất chợt dâng tràn trong hốc mắt.

Y tá đứng ở bên nhìn đồng hồ, sau đó thúc giục bọn họ: “Được rồi, đã đến giờ phải đẩy cậu bé vào phòng phẫu thuật.”

Lý Mộc Tháp giữ chặt tay Mạc Hân Hy không chịu buông ra: “Dì ơi, dì hãy hứa với cháu nhé!”

“Được, dì hứa với cháu. Nhưng cháu cũng phải hứa với dì, cháu sẽ dũng cảm kiên cường và không từ bỏ dù trong bất cứ tình huống nào, được không?.” Chẳng biết vì sao, Mạc Hân Hy cảm thấy bụng mình đau dữ dội.

“Dạ, dì ơi, chúng ta ngoéo tay nhé!” Nói đoạn, Lý Mộc Tháp giơ lên bàn tay gầy yếu của mình.


“Được, ngoéo tay nào.” Mạc Hân Hy cũng đưa tay ra.

Nhận được câu trả lời hài lòng, Lý Mộc Tháp rất vui vẻ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không còn băn khoăn gì nữa. Sau khi nói chào tạm biệt bố mẹ, cậu được y tá đẩy vào phòng mổ.

Triệu Hồng mẹ của Lý Mộc Tháp ngồi trên ghế ngoài phòng phẫu thuật im lặng khóc thút thít. Bố cậu Lý Minh nắm chặt tay vợ mình, viền mắt ửng đỏ, anh ấy nhìn chằm chằm vào cửa phòng mổ với vẻ mặt lo lắng và đăm chiêu.

Bầu không khí trên hành lang nặng nề khiến Mạc Hân Hy cảm thấy hoảng sợ, họ đợi ở ngoài phòng phẫu thuật một lúc. Nhìn lên đồng hồ sắp đến một giờ trưa, bèn ra ngoài mua ít đồ ăn mang về cho bố mẹ Lý Mộc Tháp.

Bố mẹ Lý Mộc Tháp bừng tỉnh khỏi nỗi lo lắng, họ từ chối với vẻ mặt áy náy: “Thật ngại quá, chúng tôi không đói.”

Mạc Hân Hy dùng sức nhét đồ ăn vào tay hai người họ: “Tôi vừa mới hỏi y tá, cuộc phẫu thuật của Lý Mộc Tháp phải tiến hành khoảng năm sáu giờ. Hai người không ăn uống gì sao có thể chịu đựng nổi đến khi cậu bé ra ngoài, đừng khách sáo, hãy ăn một ít đi nào.”

“Cảm ơn, cảm ơn!” Triệu Hồng cúi người, hai mắt đỏ hoe, như đang cố kiềm nén tiếng khóc, khiêm tốn và chân thành bày tỏ lòng biết ơn của bọn họ.

Thái độ của chị ấy như vậy khiến Mạc Hân Hy hơi lúng túng.


Lý Minh nhìn thấy Mạc Hân Hy có vẻ khó xử, anh ấy vội vàng kéo vợ mình lại, cũng nói những lời cảm ơn nhưng không khiêm tốn như vợ của mình: “Tổng giám đốc Lục, thật ngại quá, làm chậm thời gian quý báu của hai người. Thằng nhóc Mộc Tháp nhà tôi không hiểu sao rất thích cô Lục, mấy hôm nay cứ ầm ĩ đòi gặp cô Lục. Hôm nay khi thằng bé sắp vào phòng phẫu thuật, tôi không muốn thằng bé mang theo tiếc nuối vào trong nên mới mạo muội gọi điện cho hai người. Cảm ơn hai người có thể tới gặp thằng bé”

“Không sao đâu, đúng lúc hôm nay hai vợ chồng tôi rảnh rỗi. Lý Mộc Tháp là một cậu bé rất ngoan ngoãn, chúng tôi đều rất thích cậu.” Lục Khải Vũ nghĩ tới những lời Lý Mộc Tháp nói với Mạc Hân Hy trước khi vào phòng phẫu thuật, lại nhớ tới cậu nhóc Mạc Minh Húc ở nhà lúc nào cũng phải dọa dẫm thì anh cảm thấy hơi ghen tị với người bố như Lý Minh.

Cậu bé Lý Mộc Tháp này quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức người tự cho rằng bản thân là một người lạnh lùng như anh cũng cảm thấy đau lòng.

Phải chi Mạc Minh Húc cũng biết thương người bố như anh thì thật hay quá.

Lý Minh nhìn đồng hồ, sắp một giờ năm mươi phút rồi, trên khuôn mặt ngăm đen gây gò của anh ấy hiện lên chút xấu hổ: “Thật xin lỗi tổng giám đốc Lục đã trễ thế này, ca phẫu thuật của Mộc Tháp phải chờ thêm một vài giờ nữa! Làm trễ thời gian của hai người thật ngại quát”


Mạc Hân Hy liếc nhìn hai vợ chồng họ, cô cảm giác cô và Lục Khải Vũ một mực ở đây, chẳng những không thể chia sẻ nỗi buồn giúp họ, ngược lại còn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho họ.

“Nếu đã như vậy, chúng tôi không chờ Mộc Tháp ra nữa. Sau khi Mộc Tháp mổ xong, nhất định phải gọi điện báo tôi trước.”

“Được rồi, tôi chắc chắn sẽ báo cho cô và tổng giám đốc Lục sớm nhất có thể.” Vợ chồng Lý Minh lại cúi đầu cảm ơn.

Sau khi Mạc Hân Hy kéo Lục Khải Vũ rời khỏi bệnh viện, cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời nóng bức, định đi siêu thị mua ít nguyên liệu để buổi tối làm cơm cho bọn nhỏ.

Lục Khải Vũ ôm eo cô, trong giọng nói tràn ngập cưng chiều: “Vợ ơi, tiếp theo chúng ta đi đâu?”