9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 192





Cậu hai nhà họ Lục đến bây giờ mới hoàn hồn lại, anh ta hoài nghi nhìn Lục Khải Vũ: “Anh cả, chúng thật sự đều là con của anh sao? Một lúc mang thai bốn đứa, thật là trâu bò mà!”

Nói xong, anh ta lại giơ ngón tay cái của mình lên, hướng về phía Mạc Hân Hy: “Chị dâu, em thực sự bái phục chị. Trước đây, chị đã có thể bỏ thuốc mê anh trai em mà không để lại dấu vết gì, bây giờ chị lại một lúc sinh bốn. Anh trai em đúng là không thể thoát được khỏi tay chị mà.”

Lục Khải Vũ đẩy anh ta một cái: “Em đang nói cái gì vậy? Người bỏ thuốc mê anh khi đó hoàn toàn không phải là Mạc Hân Hy.”

Mẹ Lục đi tới: “Đúng rồi, mẹ vẫn chưa hỏi các con. Không phải con nói trước đây Hân Hy đã sinh chín đứa bé sao? Còn những đứa trẻ đó sao rồi? Sao mẹ không thấy chúng?”

Lục Khải Vũ đau lòng liếc nhìn Diệp Lan Chi, nói: “Những đứa trẻ đó đã bị bán cho bọn buôn người khi chỉ mới vừa đầy tháng.”

Bố Lục lập tức đứng bật dậy khỏi bàn ăn: “Cái gì? Bọn trẻ bị bán cho lũ buôn người? Đã xảy ra chuyện gì?”


Lục Khải Vũ quay lại nhìn Diệp Lan Chi: “Bố hỏi Diệp Lan Chi đi! Cô ta hiểu rõ chuyện này hơn ai hết.”

Diệp Lan Chi sợ hãi, hai chân mềm nhũn ra, cô ta phải vịn vào bức tường bên cạnh, gượng cười, nói: “Anh nói vậy là có ý gì? Em không hiểu!”

Lục Khải Vũ lạnh lùng: “Không hiểu phải không? Mở điện thoại lên xem thử đi, mọi người sẽ hiểu hết tất cả mọi %3D chuyện.”

“Anh cả, anh nói vậy là có ý gì?” Cậu hai nhà họ Lục có chút khó hiểu, cúi đầu, mở điện thoại lên.

Bắt đầu từ ba giờ chiều, cụm từ “Cuộc sống đời tư tuyệt vời của nữ diễn viên Diệp Lan Chi trong sáng thuộc Công ty Truyền thông Nguyệt Tú Media” đã đứng ở vị trí thứ hai trong danh sách các từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất.

Các phương tiện truyền thông đại chúng đã khiến cuộc sống đời tư của Diệp Lan Chi bị đảo lộn kể từ thời đại học.

Cô ta vốn sinh ra ở một vùng nông thôn hẻo lánh của thành phố Bắc Giang, bố mẹ cô ta đều là nông dân và cô ta còn có một người anh trai khờ khạo. Cô ta đã bịa đặt hoàn toàn về hoàn cảnh gia đình mình rằng bố mẹ cô đều làm bác sĩ ở Thụy Sĩ.

Khi ở Mỹ, cô ta đã từng qua lại với con trai của một giáo sư trong trường được hơn một năm, bị sẩy thai một lần. Sau đó hai người đã chia tay vì cô không thể ở lại trường nữa. Cô ta trở về nước sau khi qua lại với một đạo diễn nổi tiếng ở trong nước.

Sau khi trở về, cô ta đã sống với tên đạo diễn đó trong vài tháng trước khi ký hợp đồng với Công ty Truyền thông Nguyệt Tú Media. Về sau, cô ta nhanh chóng trở nên nổi tiếng nhờ bộ phim “Ghost in Heart”. Rồi khi cô ta gặp cậu hai nhà họ Lục thì lại nhanh chóng chia tay với đạo diễn nổi tiếng kia.

Có rất nhiều bức ảnh do các tay săn ảnh đã chụp được trên các phương tiện truyền thông, trong đó có một số bức ảnh rất thân mật.


Sau khi đọc xong, cậu hai nhà họ Lục kinh ngạc, ngước lên nhìn, nói: “Diệp Lan Chi, đây đều là sự thật sao?”

Diệp Lan Chi cũng mở điện thoại lên, nhìn thấy dòng tìm kiếm nóng, nước mắt lưng tròng, kinh ngạc nói: “Anh, ý của anh là sao chứ?”

Rõ ràng cô ta đã mất một khoản tiền lớn để giải quyết tin tức này rồi, tại sao vẫn bị phát hiện chứ?

“Cô đang nói cái gì vậy! Cô tưởng khi đó cô bán chín đứa con của tôi, cảnh sát không có chứng cứ, thì tôi không thể làm gì được sao?” Giọng nói lạnh lùng của Lục Khải Vũ như một thanh kiếm sắc bén đâm vào tim Diệp Lan Chi.

Cô ta không thể đứng yên được nữa, ngồi sụp xuống đất.

Mọi người trong nhà họ Lục đều hết sức kinh hoàng.


Mẹ Lục là người đầu tiên định thần lại: ‘Khải Vũ, con đang nói cái gì vậy?

Diệp Lan Chi đã bán những đứa trẻ đó ư?”

“Đúng vậy, Hân Hy ngã xuống nước và được gia đình cô ta cứu, nhưng sau đó họ giam cô ấy ở nhà, định cưới cô ấy cho người anh trai khờ khạo. Sau đó, Hân Hy sinh non ra chín đứa con. Bọn trẻ vừa mới đầy tháng đã bị cô ta bán đi cho bọn buôn người của dì Mail” Đôi mắt lạnh lùng của Lục Khải Vũ ánh lên một tia đau đớn.

Những đứa con của anh bị sinh non, sức đê kháng cực kỳ yếu, vừa mới đầy tháng đã bị bọn buôn người bắt đi, không biết những đứa trẻ đó có chịu đựng được không.

Lục Khải Dã không thể tin vào tai mình: “Anh cả, anh đang đùa em à! Làm sao có thể làm được những chuyện như vậy với một đứa trẻ chứ?”

Lục Khải Vũ trừng mắt nhìn anh ta một cái, sau đó lấy trong cặp ra một xấp tài liệu, ném qua: “Em tự mình xem đi! Mộc Lam nói rất đúng. Dạo này em có mắt mà như mù thật rôi đấy!”