9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1717: 1717: Chương 1716






Hàn Tương Trúc vò đầu bứt tóc, có chút đau khổ nói: “Tớ không biết nữa, không có lòng tin vào mình chút nào!”
“Hả? Vậy thì không phải là đàn anh Lục sẽ buồn phiền đến chết sao, cậu ấy dốc lòng dạy như thế cơ mà, học sinh như cậu sao lại không nổ lực thế hả?”
Uông Liên lên án cô ấy.

“Uông Liên cậu có ý gì thế, có phải cậu đang ám thị tớ ngốc hay không?”Hàn Tương Trúc giả vờ biểu lộ sự tức giận võ vào người cô ấy.

Hai cô gái cứ thế vừa đi đến nhà vệ sinh vừa nói chuyện cười đùa với nhau.

Rất nhanh, môn thi toán thứ hai đã bắt đầu, nhưng khi còn cách khoảng năm phút là bắt đầu vào môn thi thì Hàn Tương Trúc đột nhiên phát hiện ra bộ dụng cụ văn phòng phẩm của mình không thấy đâu nữa.

Cô ấy thấy vô cùng kỳ lạ, rõ ràng là vừa này lúc đi ra ngoài, cô ấy để bộ dụng cụ văn phòng phẩm của mình ở ngay trong ngăn kéo bàn mà, sao tự nhiên lại không thấy nữa cơ chứ!
Khi thi môn toán bắt buộc phải có bút chì, tẩy, thước kẻ…

Ngoài ra còn cần phải có phiếu trả lời, cũng cần có bút chì chuyên dụng, những thứ này nếu phải đi mượn thì căn bản cũng không mượn đầy đủ được.

Lòng cô có chút căn thẳng gấp gáp, nhìn lên đồng hồ ở trên hành lạnh, nghiến chặt răng, quyết định đánh cuộc một phen, chạy thẳng đến quầy tạp hóa của trường học mua một bộ trở về.

Thi cùng với cô môn này là lớp trưởng Nghiêm Dương, cậu †a nhìn thấy bóng lưng cô ấy gấp gáp vội vã chạy đi, khóe môi khẽ nhếch lên thành một đường, sau đó cúi thấp đầu xuống.

Kỳ thi lần này Lục Vũ Tuấn được sắp xếp thi ở một phòng học ở tầng một khu dạy học.

Trước khi môn thi sắp bắt đầu mấy phút, cậu hơi lơ đãng liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cậu ngẩn ra khi nhìn thấy Hàn Tương Trúc chạy vội vã từ trên tầng xuống, bởi vì chạy quá nhanh mà lúc đang hướng xuống cầu thang còn suýt nữa thì ngã.

Lục Vũ Tuấn hơi hơi nhíu mày, không suy nghĩ cả liền trực tiếp liền chạy ra bên ngoài.

“Tương Trúc, em đang đi đâu thế?”

Chân dài đúng là chiếm ưu thế tuyệt đối, cậu chạy nhanh hai ba bước là đã đuổi kịp cô ấy rồi.

Lúc này bởi vì Hàn Tương Trúc chạy đi quá nhanh nên hơi thở có chút dồn dập trả lời: “Cái đó, em, bộ dụng cụ văn phòng phẩm của em tự dưng không thấy đâu nữa, em muốn đi đến cửa hàng tạp hóa của trường để mua lại một bộ khác”
“Không thấy nữa?”đôi lông mày xinh đẹp của Lục Vũ Tuấn càng nhíu chặt hơn.

Cậu trực tiếp nắm lấy tay Hàn Tương Trúc đi về phía cửa phòng thi của mình rồi nói: “Em đợi anh một lát!”
Nói xong, cậu bước nhanh vào trong, lấy bộ dụng cụ văn phòng phẩm của mình đưa cho cô nói: “Em mau đi lên tầng thi đi nhanh lên!”
Hàn Tương Trúc nhìn cậu, khuôn mặt không khỏi lo lắng: “Nhưng mà anh phải làm thế nào? Anh cũng sắp phải vào thi rồi mà”
Lục Vũ Tuấn chỉ vào vị trí cửa hàng tạp hóa rồi nói: “Anh lại đi mau bộ khác, anh Vũ Tuấn chạy nhanh hơn em nhiều mài”
“Vậy được thôi! Anh Vũ Tuấn anh phải nhanh lên đấy! Đừng để lỡ mất giờ thi nhé!”
Bởi vì môn thi sắp bắt đầu rồi nên Hàn Tương Trúc cũng không kịp nói thêm điều gì với cậu nữa, vội cầm lấy bộ dụng cụ văn phòng phẩm của Lục Vũ Tuấn gấp gáp chạy về phòng thi trên tầng ba.

Lúc này Lục Vũ Tuấn mới chạy nhanh đến cửa hàng tạp hóa của trường, cậu chạy như bay mua một bộ dụng cụ khác, vào lúc trước một phút khi kỳ thi chính thức bắt đầu liền vội vã chạy thục mạng trở về phòng thì.

Kỳ thi cuối kỳ cuối cùng cũng trôi qua không xảy ra sự cố gì..