9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 152





Hân Hy, tớ và Vương Hải Phong kết hôn rồi, tớ cũng vừa mang thai. Còn cậu thì sao?

Bởi vì lời của Lý Duy Lộc, Mạc Hân Hy cảm thấy mình như bị ma ám, cố hết sức đè nén lại nội tâm đột nhiên lộ ra một khe hở. Trong đầu cô đều là bóng dáng của Lục Khải Vũ.

Hơn nữa cô lại cảm thấy đề nghị hoang đường của Lý Duy Lộc thật ra cũng khả ổn. Không cần suy nghĩ tương lai có ra sao, không cần suy nghĩ đen chuyện con cái, chỉ cần yêu đương đơn thuần với hot boy Lục Khải Vũ của trường.

Cô không nhịn được, VỖ VỖ gò má của mình, cảm thấy mình nhất định là điện rồi.

Điểm cuối là cổng trường Bac Đại.


Cô xuống xe, đứng ở trước cổng trường Bắc Đại liền nghĩ tới tình hình của ngày tựu trường đầu tiên. Khi đó, hot boy Lục Khải Vũ của trường đứng ở đó sẽ trở thành một phong cảnh tuyệt đẹp. Trong lòng cô có chút nghi ngờ, tại sao cô lại đến Bắc Đại? Sau đó, cô lại cảm thấy mình không phải là một người xứng đáng được làm mẹ, đến cá con của mình còn không tìm được, vậy mà lại nghĩ đến chuyện yêu đương.

Lúc đang chuẩn bị rời đi, có người vô cùng kinh ngạc và vui mừng kéo cánh tay cô lại: “Mạc Hân Hy? Thật sự là cậu sao?” Một người con gái nhìn hơi mũm mĩm kéo lấy cánh tay của cô. Đứng bên cạnh cô ta là một chàng trai với vóc dáng cao, gây tong teo.

Mạc Hân Hy có chút nghi ngờ: “Hai người là?” Cô gái mập đấy đẩy cánh tay cô, có chút quái gở nói: “Ai ui da, Mạc Hân Hy, cậu có thể nhanh quên the vậy. Nghe nói cậu bị lừa bán lên miền núi, đầu óc không được tốt, to còn không tin là thật. Xem ra chuyện ở trường năm đó là có thật rồi.”

Cô ta vừa nói như vậy, Mạc Hân Hy lập tức nhớ ra ngay. Cô gái trước mặt chính là bạn cùng phòng năm nhất của mình, Lý Huệ Phương. Bố của cô ta là lãnh đạo ở đội hậu cần của Bắc Đại. Lúc đó, ở kí túc xá, cô ta vô cùng hống hách. “Lý Huệ Phương, đã lâu không gặp” Gặp được bạn học cũ ở đây cũng coi như là duyên phận đi.

Lý Huệ Phương kéo người con trai cao gây kia sang một bên, vẻ mặt vô cùng khiêu khích: “Hân Hy, tớ và Vương Hải Phong kết hôn rồi, tớ cũng vừa mang thai. Còn cậu thì sao? Cậu đã kết hôn chưa?”

Vương Hải Phong hơi đỏ mặt, không dám nhìn thẳng ánh mắt của Mạc Hân Hy.

Anh ta và Mac Hân Hy đã từng là bạn học năm lớp mười hai, đều là những đứa con xuất thân từ Thị trấn Hoa Yên, bởi vậy hai người họ là đồng hương. Lúc bọn họ đang học năm nhất đại học ở rất gần nhau.

Sau đó, trên đường đến buổi tựu trường, Vương Hải Phong từng thổ lộ với cô nhưng lại bị cô từ chối. Trong khoảng thời gian học đại học ngắn ngủi, người duy nhất khiến cho cô bị rung động chính là một ánh nhìn của hot boy Lục Khải Vũ ở cổng trường trong ngày tựu trường. Sau đó chẳng biết tại sao, đột nhiên Vương Hải Phong trở thành người yêu của Lý Huệ Phương. Từ đó về sau, đi đến đâu, Lý Huệ Phương cũng đối nghịch với cô.


Đã nhiều năm như vậy rồi, lại trùng hợp gặp lại bọn họ ở cổng trường Bắc Đại. Không biết là có nên dùng cụm từ “Oan gia ngõ hẹp” để miêu tả cảnh tượng hiện tại hay không.

Nhìn khuôn mặt đầy khiêu khích của Lý Huệ Phương, Mạc Hân Hy cảm thấy buồn cười, cô cười qua loa lấy lệ rồi nói: “Vậy thi chúc mừng hai người nhé.”

Nói xong, cô xoay người chuẩn bị rời đi.

Lý Huệ Phương lại kéo cô lại, cố ý lớn tiếng hỏi: “Hân Hy à, nghe nói cậu ngây ngô ở trong thôn nhỏ trên núi khoảng nửa năm trời, có phải là đã bị bán cho mấy người đàn ông rồi không? Tớ xem trên tin tức nói, những nữ sinh bị lừa bán lên núi đều phải phục vụ cùng lúc vài người đàn ông như vậy cả.”

Năm rưỡi chiều, rất nhiều người đang qua lại ở cổng trường Bắc Đại đều nghe thấy lời của Lý Huệ Phương. Bọn họ bắt đầu nhìn cô chỉ chỉ chỏ chỏ rồi thì thầm to nhỏ với nhau.


Sắc mặt Mạc Hân Hy trầm xuống: “Lý Huệ Phương, cậu nói chuyên chú ý một chút đi.”

“Chú ý một chút sao? Chuyện tớ nói đều là sự thật. Cách đây không lâu, lúc họp lớp, bọn tớ nghe Lư Giai Y nói. Chẳng nhẽ cậu sinh non ở trên núi, cơ thể bị tổn thương nhiều, nếu không cũng không sinh đâu nhi. Ai, thật là đáng thương quá đi mất.”

Mạc Hân Hy giơ tay lên, dùng sức nằm lấy cố tay cô ta: “Lý Huệ Phương, cậu đừng có mà quá đáng.” Vương Hải Phong cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội vàng khuyên Lý Huệ Phương: “Cùng là bạn học với nhau mà. Hân Hy, cô ấy cũng đủ đáng thương rồi, hà tất em phải so đo thể”

Lý Huệ Phương dùng sức hất tay Mạc Hân Hy ra, chỉ vào Vương Hải Phong rồi bắt đầu tức giận, mảng chửi: “Sao thế? Bây giờ anh vẫn còn nghĩ đến con đàn bà thổi tha này sao? Anh đừng quên, công việc của anh là do ai giúp anh sắp xếp.”