9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1400: 1400: Chương 1399






Con bé cho rằng có bất cứ chuyện lớn gì thì chỉ cần có mẹ mình ở đây, nhất định sẽ không có vấn đề gì.

“Vậy sao? Em có chắc là em không đẩy em ấy không?” Lục Tấn Khang lạnh lùng hỏi con bé một câu.

“Em nói không đẩy là không đẩy.

Anh đừng tưởng rằng anh là người thành phố đến đây thì em sợ anh!” Tôn Mỹ Dao gân cổ lên nói, sắc mặt rất vênh váo.

Mà lúc này, sắc mặt của Diệp Minh Quân đã tối sầm lại rồi, hung hăng trừng mắt nhìn Mã Tư Khiết một cái.

Mã Tư Khiết vội vàng kéo con gái sang một bên rồi mỉm cười lấy lòng, giải thích: “Trẻ con nói linh tinh, cậu Lục đừng để ý đến con bé!”
Con người lạnh lùng của Lục Tấn Khang nhìn Tôn Mỹ Dao chằm chằm: “Từ trước đến nay anh ghét nhất những bạn gái nói dối.

Em nghĩ rằng không có chứng cứ thì anh không làm gì được em sao?”

Nói rồi cậu giơ chiếc điện thoại di động trong tay lên, sau đó mở một đoạn video.

Vừa rồi, lúc cả gia đình họ đến một nơi xinh đẹp như tranh vẽ này thì đều không kìm được mà lấy điện thoại di động ra, mọi người muốn thi xem ai có thể quay video đẹp nhất.

Trong video, cậu nhìn thấy cảnh Tôn Mỹ Dao đẩy Bảo Châu vừa rồi, chỉ là lúc ấy bởi vì khoảng cách hơi xa mà tóc Bảo Châu lộn xộn nên nhất thời cậu không nhận ra cô bé mà thôi.

Trong video ở điện thoại di động cho thấy rõ ràng là Tôn Mỹ Dao liên tục đẩy Bảo Châu ba lần, còn cười nhạo cô bé, cuối cùng Bảo Châu không nhịn được nữa nên mới đánh trả.

Sau khi xem xong video, cậu nhìn Tôn Mỹ Dao chằm chằm, giọng nói mơ hồ chứa đựng một tia tức giận: “Em muốn xin lỗi hay là muốn Bảo Châu đẩy lại ba lần?”
Tôn Mỹ Dao năm tuổi vẫn luôn kiêu ngạo ngang ngược, đến lúc này rồi mà vẫn không chịu thừa nhận sai lầm của mình.

Con bé lùi lại một bước, chỉ vào Bảo Châu: “Nó chỉ là một đứa nuôi phí tiền không có mẹ, dựa vào cái gì mà bắt cháu xin lỗi nó, cháy đẩy nó đấy, mọi người làm gì được cháu?”
Diệp Minh Quân sửng sốt, sau đó tức giận nhìn Mã Tư Khiết: “Em dạy nó nói như vậy sao?”
Ọ ội vàng đi lên, giả vờ tát con gái một cái: “Mỹ Dao, con nói linh tinh cái gì thế? Con là chị, sao con có thể nói em gái như vậy, mau xin lỗi em gái đi!”
Tôn Mỹ Dao thật sự không ngờ rằng mẹ lại đánh mình trước mặt nhiều người như vậy nên nhất định không chịu xin lỗi mà ngồi phịch xuống đất bắt đầu lăn lộn ăn vạ.


Mấy đứa trẻ nhà họ Lục nào đã được chứng kiến một đứa bé gái ngang ngược, vô lý gây gây sự như vậy bao giờ!
Mới lúc đầu còn cảm thấy tò mò, chỉ vào Tôn Mỹ Dao rồi bàn tán sôi nổi.

Lục Minh Húc: “Các em, các em nhìn cho rõ vào, dáng vẻ ăn vạ này của đám con gái là xấu xí nhất, dễ làm người khác chán ghét nhất.

Các em nhất định phải làm một cô gái văn minh lịch sự đấy”
ụ ¡ mẹ ơi! Đây có phải là người đàn bà chanh chua hay chửi đổng mà người ta hay nói không? Em phải quay một đoạn video, nói không chừng đăng lên mạng sẽ nổi tiếng lắm đây!”
Lục Vũ Tuấn: “Hóa ra trên thế giới có một bạn gái vô lý gây sự như vậy thật sao? Đáng sợ quá.”
Lục Vũ Bách: “Ôi trời, đây mà là con gái sao? Đây là một con chó điên thì có!”
Lục Vũ Tuệ: “Bạn gái này khóc xấu thật đấy!”
Lục Mộc Lam gật đầu đồng ý với quan điểm của em gái mình: “Sau này chị nhất định phải duy trì tâm trạng vui vẻ, đây đâu phải xấu xí nữa, đây căn bản là xấu đến mức thảm thương không dám nhìn!”
Lục Tử Độ: “Khóc như vậy là không đúng, thật xấu xí!”
Âm thanh bàn tán của đám trẻ con nhà họ Lục rất lớn, cứ như là cố ý nói cho Tôn Mỹ Dao nghe vậy.

Quả nhiên, chúng vừa nói xong thì Tôn Mỹ Dao càng khóc lớn tiếng hơn.

Bảo Châu hơi sợ hãi trốn sau lưng Lục Tấn Khang: “Anh Tấn Khang, em sợ!”
Lục Tấn Khang dịu dàng an ủi cô bé: “Không sợ, không sợ, có anh Tấn Khang ở đây!”.