9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1312: 1312: Chương 1311






“Chú hai? Sao chú lại tới đây?” Đôi lông mày nhỏ của cậu bé nhíu lại.

Rốt cục Lục Khải Dã cũng gặp được người thân, kích động đến mức muốn trào nước mắt, định bay qua ôm lấy Lục Vũ Tháp nhưng lại bị cậu bé nhanh nhẹn né sang một bên.

“Chú hai, có chuyện gì thì chú nói thẳng ra đi, đừng có mà động tay động chân!” Cậu bé Lục Vũ Tháp ngoan ngoãn ngày nào, mới đi theo ông bác sĩ Tôn tính tình trẻ con kia một thời gian mà đã học được chút tỉnh nghịch rồi.

Lục Khải Dã đến gần cậu bé, nhỏ giọng hỏi: “Tứ Bảo, dì hai cháu có ở trong phòng không?”
“Chú hai, chú định làm gì vậy? Chú muốn xin lỗi dì hai à? Chú có biết là chú tới hơi muộn rồi không?”
Lục Vũ Tháp nhớ lại, lúc đầu chị họ Lưu Cửu Nhạ gần như là rửa mặt bằng nước mắt cả ngày, bây giờ cậu bé nhìn chú hai cũng vẫn còn thấy ngứa mắt đây này.

Lục Khải Dã cảm thấy hơi ngạc nhiên: “Tứ Bảo, cháu đang trách chú hai sao? Chú nói cho cháu biết, đây là ý tưởng của bố cháu đấy, cháu muốn trách thì phải trách bố cháu mới đúng.

Do bố mẹ cháu nhất định không chịu nói dì hai của cháu ở đâu cho nên chú mới tới muộn như thế”
Lục Vũ Tháp nhìn chăm chằm anh ta: đó, chú lôi bố mẹ cháu vào để làm gì chứ?

Chú hai, dì hai là vợ của chú Lục Khải Dã đang định nói gì nữa thì từ sau lưng anh ta vang lên tiếng nói lạnh tanh của Lưu Cửu Nhạ: “Tứ Bảo, em nói nhiều với tên lừa đảo này thế để làm gì?”
Lục Khải Dã vui mừng quay đầu lại, cuối cùng anh ta cũng thấy được bà xã Lưu Cửu Nhạ mà mình ngày đêm mong nhớ.

“Bà xã ơi” Anh ta vội vã chạy tới, lúc bước lên bậc thang do đi nhanh quá nên bước hụt một phát, ngã lăn ra đất.

“Ai da, ai da, đau quá!” Anh đỡ lấy mắt cá chân đau đớn kêu lên.

“Bã xã chân của anh đau quá nè!” Lục Khải Dã ngẩng đầu lên, vẻ mặt uất ức tội nghiệp nhìn về hướng Lưu Cửu Nhạ.

Lưu Cửu Nhạ lạnh nhạt nhìn anh một cái: “Lục Khải Dã, lần này em không thèm tin anh, cũng sẽ không bị mắc lừa nữa đâu”
Sau khi nói xong, cô trực tiếp đi về hướng nhà bếp.

Mấy ngày gần đây, cơ thể cô đã khỏe hơn rất nhiều rồi, cũng không thể cứ ở nơi này để người khác hầu hạ mình mãi được nên thỉnh thoảng sẽ đi vào nhà bếp giúp dì nấu cơm.

Lục Khải Dã muốn đứng dậy đuổi theo cô, nhưng mà lần này quả thực chân anh bị trật rồi, chưa đứng lên được đã đau đến chết đi sống lại.


“Cửu Nhạ, xin lỗi mà, đều là do anh sai, em tha thứ cho anh đi mài”
Anh chỉ có thể nhìn bóng lưng của Lưu Cửu Nhạ rời đi mở họng kêu lên.

Lưu Cửu Nhạ không quay đầu lại mà trực tiếp đi vào nhà bếp.

Lục Vũ Tháp chạy đến trước mặt anh, tặng anh một cái trợn mắt: “Chú hai, chú đừng giả vờ nữa.

Loại khổ nhục kế thế này Đào nhỏ thường xuyên sử dụng, nhưng người lớn như chú chỉ làm người khác cảm thấy khinh bỉ mà thôi.”
Lục Khải Dã kéo cậu bé: “Tứ Bảo, chân chú hai con bị thương thật, chứ không có lừa gạt người ta, không tin thì con xem xem.”
Vừa nói Lục Khải Dã vén ống quần lên rồi cởi bỏ giày ra.

Quả nhiên, phần mắt cá chân gần bàn chân đã bị sưng đỏ một mảng.

Lục Vũ Tháp sợ hãi kêu lên: “Ôi chao, chú hai, thì ra chú không có lừa con hả? Bị thương thật đấy à!”
Bác sĩ Tôn bị bọn họ đánh thức, đi từ trong phòng ra: “Khải Dã à, con lớn từng này rồi sao đi đường làm việc gì cũng cẩu thả hết vậy, chỉ đi bộ thôi cũng bị trật chân, đùng là thiên tài ẩu đoảng”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng bác sĩ Tôn vẫn kêu người vội đỡ Lục Khải Dã qua ghế ngồi và kiểm tra vết thương cho anh.

“Vũ Tháp, đi lấy túi châm cứu của sư phụ qua đây!”.