9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1303: 1303: Chương 1302






Người phụ nữ này thực sự cho rằng ba tỷ có thể bịt miệng được Dương Hải Khang sao? Ai mà không biết con người đều ích kỷ, Dương Hải Khang đã không chút do dự mà phản bội côc ta khi biết được nếu khai ra chủ mưu ở phía sau có thể được giảm án phạt.

Mặc dù đối với Dương Hải Khang ba tỷ là rất lớn nhưng không ai muốn ở một nơi như nhà tù lâu cả.

Ba tỷ đổi lấy giảm án hai năm, Dương Hải Khang không phải là đồ ngốc!
Người của bên phía cảnh sát không cho cô ta thêm cơ hội nữa, trực tiếp áp giải cô ta ra khỏi phòng.

Lưu Bình nhìn thấy không thể cứu vãn được nữa, ra sức quay đầu lại cầu xin Lục Khải Dã: “Cậu hai, hãy xem phần thật tâm mà Thiên Nam đối với cậu, xin cậu hãy thông báo với anh trai tôi đón Thiên Nam trở về quê”
Bước vào đồn cảnh sát sẽ có rất nhiều chuyện bị điều tra ra.

Cô ta đã gia nhập làng giải trí nhiều năm như vậy, không chỉ có tiếp tay cho việc Dương Hải Khang bắt cóc Lưu Cửu Nhạ này là vi phạm pháp luật.


Cô ta biết bản thân chắc chắn sẽ bị kết án.

Thiên Nam khóc lóc chạy đến, ôm lấy Lưu Bình từ phía sau: “Cô, cô ơi, cháu không muốn về quê, cháu không muốn rời xa cô”
Nhìn thấy đứa cháu gái mà mình yêu quý từ nhỏ vẻ mặt đang vô cùng hoảng sợ, khóc bù lu bù loa, Lưu Bình không kìm được nữa mà cũng rớt nước mắt.

“Thiên Nam, nghe lời, trước tiên thì theo bố mẹ cháu về quê, đợi cô ra cô sẽ đến đón cháu về” Cô ta nhẹ giọng dặn dò.

“Cháu không muốn, cô ơi, đều là do Thiên Nam không tốt, là lỗi của Thiên Nam.

Các người bắt tôi là được rồi, đừng bắt cô của t Thiên Nam đối mặt với cảnh sát lại bắt đầu khóc lóc.

Đoạn đối thoại vừa rồi của Lục Khải Vũ và cô, cô ta đã nghe thấy hết rồi, cho dù là có ngốc đến mấy đi nữa thì cô ta cũng biết được lần này cô thực sự đã vi phạm pháp luật và sẽ bị bắt đi.

Nhìn thấy Thiên Nam vừa khóc vừa làm loạn, cục trưởng Lưu không nhịn được mà quát lớn: “Lưu Thiên Nam, nếu như cô còn tiếp tục như vậy thì tôi sẽ bắt cô vì tội cản trở người thi hành công vụ”
Thiên Nam bị dọa cho một phen, lập tức ngừng khóc.

Lúc này cục trưởng Lưu mới đưa Lưu Bình đi thành công.

Thiên Nam ngồi bệt xuống hành lang nhà hàng với vẻ mặt buồn bã.


Lục Khải Dã liếc nhìn cô ta, khẽ thở dài một tiếng: “Quê cô ở đâu, tôi phái người đưa cô về”
Thiên Nam giương ánh mắt tràn đây nước mắt, ngơ ngác nhìn anh †a hồi lâu rồi mới nói: “Khải Dã, có phải là do em bị đám người xấu kia ức hiếp nên anh mới không cần em nữa? Anh đã từng nói người anh yêu nhất là em, thích nhất là đôi mắt của em”
Lục Khải Dã trực tiếp xoay người lại không nhìn cô ta nữa: “Đó đều là giả dối, từ lúc bắt đầu tôi đã lợi dụng cô.

Xin lỗi, tôi chưa bao giờ yêu cô”
Sau khi nói xong mà không mang theo một chút cảm xúc nào, anh ta lấy điện thoại ra gọi cho tài xế của mình, phân phó đối phương lập tức lái xe đến, cần phải đưa Lưu Thiên Nam về quê của bố mẹ một cách an toàn.

Sau đó, hai anh em mới bước ra khỏi nhà hàng và vẫn luôn nhìn theo Lưu Thiên Nam ngồi xe rời đi.

“Anh, chúng ta lợi dụng Lưu Thiên Nam như vậy có vẻ không tốt lắm!” Lục Khải Dã nghĩ đến lúc Thiên Nam thất thần rời đi, trong lòng thoáng qua một tia áy náy.

Lục Khải Vũ liếc anh ta một cái: “Cô ta từ nhỏ đã được Lưu Bình chiều cho hư hỏng.


Nếu như không phải là cô ta thì Lưu Bình cũng không phải đi đến bước đường này.

Tất cả điều này đều là dạy cho cô ta một bài học.

Mỗi người đều có trách nhiệm đối với hành vi của mình, vì vậy, Khải Dã, đối với Thiên Nam này cũng chẳng cần phải cảm thông làm gì”
Lục Khải Dã nghe lời anh trai nói, trong lòng cũng đột nhiên trở nên tươi sáng hơn.

“Được rồi, anh, em không nói nhiều với anh như vậy nữa.

Bây giờ em phải đi huyện Đông Tân tìm Cửu Nhạ đã” Nhớ tới Lưu Cửu Nhạ, ánh mắt Lục Khải Dã tràn đầy vẻ dịu dàng..