9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1181






Thế nhưng Lục Vũ Bách đã lên bảy tuổi, lên lớp một lại mơ hồ đã có chút khác biệt ý thức nam nữ, khuôn mặt nhỏ của cậu bé ngượng ngùng đỏ lên.

“Cái này có là gì, tiện tay mà thôi.

Em Niệm Đơn nói như vậy, anh sẽ ngại ngùng.”
Vương Niệm Đơn lại không thấy gì khác cả, mà cầm lấy một chiếc lá cây ngân hạnh màu vàng, lắc lắc trước mặt Lục Vũ Bách: “Anh Vũ Bách, anh nhìn xem chiếc lá này có giống một con bướm màu vàng không?
Lúc này khuôn mặt nhỏ của Lục Vũ Bách còn hơi nóng lên, cậu bé không tự chủ sờ lên mặt mình, vội vàng nói: “Ừ, rất giống một con bướm”
“Vậy chúng ta dùng những chiếc lá cây này làm một bức tranh phong cảnh có thật nhiều bươm bướm, có được hay không?”
Nói xong, Vương Niệm Đơn cầm keo dán bắt đầu dán chặt những chiếc lá cây ngân hạnh màu vàng này lên trang giấy màu trắng.

Lục Vũ Bách cũng lấy ra một chiếc lá cây ngân hạnh: “Chiếc lá này nên dán ở chỗ này”
Hai cái đầu nhỏ cùng ở một chỗ, bắt đầu nghiêm túc tiến hành sáng tác tranh phong cảnh.


Thời gian trôi qua rất nhanh, ba ngày sau, bàn chân nhỏ của Lục Vũ Bách đã có thể đi bộ.

Thế nhưng, cậu bé ở nhà chơi đùa rất vui vẻ, lại không muốn đi học.

“Chân của con còn chưa tốt đâu, mẹ ơi, mẹ cho con nghỉ ngơi một ngày nữa có được hay không? Ngày mai đã là thứ sáu, cũng chỉ còn ngày mai nữa là được nghỉ”
Bé Mập ôm cánh tay Mạc Hân Hy, nũng nịu nói.

Vũ Tuệ nhìn cậu bé nói: “Anh, anh còn biết xấu hổ hay không.

Chân của anh đã sớm tốt lại rồi, lại còn chơi xấu không muốn đi học!”
Mộc Lam cũng nói tiếp: “Đúng vậy, cô gái đã nói, sắp đến kì thi tháng, đến lúc đó nếu như anh được không điểm trở về, em nhìn xem anh phải làm như thế nào?”
Tư Nhã cười cười võ tay: “Không điểm, không điểm, anh sẽ xấu hổi”

Bé Mập thở phì phò đứng lên: “Ai nói anh thi được không điểm? Anh trai của các em thông minh tuyệt đỉnh, chính là một tháng không di học cũng không thi toán được không điểm đâu”
ản nhiên nhìn cậu bé một cái, sau đó nhìn về phía ệ ệ iểm vừa mới tan học, anh nhìn thấy anh hai của em vụng trộm đi đến cửa hàng gà rán, em nhìn xem, hiện tại thắng nhóc.

đó còn chưa trở về, đoán chừng là đang ở hành lang lén ăn đùi gà chiên đó! Em có muốn đi xem một chút hay không?”
“Cái gì? Anh hai đang lén ăn đùi gà chiên?”
Cô bé ăn hàng Vũ Tuệ nghe xong, lập tức đứng dậy, phóng ra ngoài.

Bé Mập Lục Vũ Bách vừa nấy còn nói chân của mình chưa tốt, vừa nghe đến đùi gà chiên, chạy còn nhanh hơn cả Vũ Tuệ: “Anh hai cũng quá ki bo đi, ăn đùi gà chiên cũng không bảo với chúng ta”
Hai nhóc ăn hàng một trước một sau xông ra cửa lớn, sau đó liền thấy anh hai mà bọn họ cho rằng đang ăn đùi gà chiên, lại có vẻ mặt buồn thiu đang lẩm bẩm với vách tường hành lang.

“Phải làm sao bây giờ? Quá mất mặt, nếu như là thật, thì mình phải đi học như thế nào đây? Các bạn học sẽ cười mình, nhất là Bạch Ức Chỉ, chắc chắn cô ta sẽ tìm cơ hội chế giễu mình ở trước mặt toàn bộ bạn học”
Anh hai đẹp trai nhất của bọn họ dường như đang gặp vấn đề nan giải gì, cả người đều có chút uất ức.

Hai nhóc ăn hàng Vũ Tuệ cùng Vũ Bách chạy tới, một mặt không hiểu hỏi: “Anh hai, anh đang làm gì đó? Đùi gà đâu? Có phải là anh đã tự ăn xong rồi đúng không!”
Lục Vũ Lý đang lâm vào sự phiền não vô cùng mê mang: “Đùi gà gì chứ, hai người các em đang nói gì vậy?”.