9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1107






Lý Duy Lộc sờ mũi của mình: “Được rồi, ngay cả như vậy, rằng khi chúng ta về nhà, ở trên đường qua lại chỉ có hai giờ, còn về nhà thì được tiếp xúc cả một ngày, trong khoảng thời gian đó đương nhiên là sẽ bồi dưỡng được tình cảm!”
“Anh không thích người ta, làm sao có thể bồi dưỡng tình cảm?”
Mạc Hân Hy hỏi ngược lại.

“Ai nói anh không thích cô ấy chứ? Đương nhiên là anh thích cô ấy”.

Truyện Xuyên Không
Lý Duy Lộc không chút suy nghĩ phản bác lại.

Lục Khải Vũ cùng Mạc Hân Hy đột nhiên nhìn anh ấy đồng tình: “Ồ, anh thích người ta sao?”
Lý Duy Lộc nhận ra mình dường như bị Mạc Hân Hy lừa, lại chỉ vào Mạc Hân Hy: “Em, em, lừa anh à?”
Lục Khải Vũ nhướng mày nhìn anh ấy: “Đàn ông con trai, dám làm dám chịu.

Vì anh thích Tô Cẩm, anh nhất định phải dũng cảm theo đuổi.

Đừng rụt rè giống như một kẻ nhát gan”
“Ai nói anh không dám đuổi theo, trở về anh sẽ theo đuổi cho mọi người nhìn” Lý Duy Lộc bị Lục Khải Vũ kích động như vậy, anh ấy lập tức tràn đầy tinh thần chiến đấu.

Mạc Hân Hy thở dài tiếc nuối: “Ồ, quá muộn rồi”

“Mạc Hân Hy, ý em là gì?” Lý Duy Lộc kinh ngạc vội vàng hỏi.

Mạc Hân Hy nhìn anh ấy với vẻ thương cảm: “Không phải Tô Cẩm thích thiết kế thời trang sao? Trường thiết kế có một lớp học thêm.

Mấy ngày trước em từ trên cửa sổ tầng trên nhìn thấy một nam sinh đưa cô ấy về.

Cái hai người nói chuyện và cười đùa, có vẻ rất vui vẻ”
“Cái gì? Những gì em nói là thật sao?” Lý Duy Lộc ngẩn người.

Long Uy bước tới chỗ anh ấy, lúc này trong lòng cũng tràn đầy thương cảm vô hạn.

Bây giờ tập đoàn Long Uy và Chân Thành đã thành lập một công ty mới, tập đoàn Thanh Long.

Hai người họ đã làm việc cùng nhau trong thời gian gần đây và mối quan hệ rất tốt.

“Người anh em” Long Uy vỗ vai Lý Duy Lộc: “Thế giới rộng lớn này không lo không có cỏ thơm, không có Tô Cẩm thì sẽ có những cô gái khác tốt hơn.

Anh đừng buồn.


Sau này anh về thì tôi sẽ giới thiệu cho anh những cái tốt hơn”
Lý Duy Lộc tức giận gạt tay anh ta ra: “Không phải, tôi đã xác định Tô Cẩm rồi.

Hừ, tôi muốn xem người nào gan dạ như vậy, dám cướp bạn gái của tôi.”
Long Uy liếc nhìn vợ chồng Lục Khải Vũ, chỉ vào Lý Duy Lộc, lắc đầu nói không nên lời.

Lúc này, Lục Tấn Khang và Nặc Nặc ở đằng xa đã nghe thấy tiếng ồn ào từ phía họ.

Thấy đó là bố và mẹ, Lục Tấn Khang nắm lấy tay Nặc Nặc và chạy nhanh đến.

Khi cậu chạy đến trước mặt Mạc Hân Hy, cậu đã thả tay Nặc Nặc ra và nhào vào lòng mẹ.

“Mẹ, con nhớ mẹ nhiềt Mạc Hân Hy ôm lấy con trai, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Với muôn vàn nguy hiểm và gian khổ, cuối cùng Ngũ Bảo lại được cô ôm trong tay mà không xảy ra biến cố gì.

Cô vừa nhìn đã biết, tuy rằng khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai cô vân còn rất gầy, nhưng so với trước kia anh tuấn hơn rất nhiều.

Có vẻ như chất độc trên người cậu đã thực sự được giải.

Long Uy không nhịn được trêu chọc Tấn Khang: “Tấn Khang, cháu cuối cùng cũng nhớ ra mẹ của mình, chú còn tưởng rắng trong mắt cháu chỉ có đứa em gái mềm mại này!”
Vừa nói, anh ta vừa nhìn xuống Nặc Nặc, có chút kỳ lạ: “Hả? Sao đứa nhỏ này lại quấn một miếng vải trắng ở trên đầu vậy?”
Lục Tấn Khang vội vàng thoát ra khỏi vòng tay của Mạc Hân Hy, xoay người giới thiệu Nặc Nặc với mọi người: “Em ấy là Nặc Nặc, người của La Trại Câu”
Tại đây, cậu đi tới trước mặt Mạc Hân Hy, ý bảo mẹ cúi xuống, sau đó cậu nói nhỏ vào tai cô: “Mẹ em ấy bị bệnh chết, hôm nay vừa mới chôn, em ấy lại đi đến gần sông, con sợ rằng có điều gì đó sẽ xảy ra với em ấy nên đưa em ấy trở lại”.