9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1057






Thấy mấy đứa trẻ đã nửa đêm rồi mà vẫn không chịu đi ngủ, lại còn bày trò chơi với hai vợ chồng họ, Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ không khỏi mệt mỏi liếc nhìn nhau.

Mấy đứa trẻ này đúng là tràn đầy tinh lực! Có một lời bài hát có thể diễn tả đúng tình cảnh lúc này, gánh nặng ngọt ngào.

Đám nhóc này chính là gánh nặng ngọt ngào của vợ chồng họ!
Lục Khải Vũ giơ tay lên, chuẩn xác đặt lên đầu Lục Minh Húc: “Đại Bảo, muộn lắm rồi, mau đi ngủ đi!”
Sau đó, anh lại khẽ xoa đầu Mạc Vũ Lý: “Nhị Bảo, hôm nay ở nhà họ Mộ đã xảy ra rất nhiều chuyện, con không mệt sao? Mau đi ngủ đi”
“Còn có con nữa, Tam Bảo, sau khi chúng ta trở về con phải bắt đầu dựa theo phương thuốc mà Vương Kỳ giao cho để bắt đầu nghiên cứu thuốc giải cho em trai, tối nay nghỉ ngơi cho tốt đi”
Cuối cùng, anh khom lưng bế Ngũ Bảo Tấn Khang lên, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường: “Ngũ Bảo, độc tố trong cơ thể con vẫn chưa được giải hết, không thể để người quá mệt mỏi, ngoan, nghe lời, mau chóng ngủ đi”
Nói rồi, Lục Khải Vũ giơ tay gỡ mặt nạ khỉ trên mặt Ngũ Bảo xuống.


Mấy đứa nhóc cứ như vậy bị bố nhìn thấu, vô cùng bất ngờ, gỡ mặt nạ xuống rồi chạy tới bên cạnh Lục Khải Vũ.

“Bố, bố, sao bố lại nhận ra bọn con chứ?”
“Đúng vậy! Bố, vóc dáng của bọn con cũng gần giống như vậy, thân hình cũng xêm xêm, còn đeo mặt nạ nữa, sao bố lại nhận ra được?”
Đám nhóc chớp chớp mắt nhìn Lục Khải Vũ với vẻ mặt tò mò, mong chờ đáp án của Lục Khải Vũ.

Mạc Hân Hy nhịn không được mà bật cười: “Mấy đứa các con mau ngoan ngoãn lên giường đi thì mẹ sẽ bảo bố nói cho các con biết sao bố lại nhận ra được”
Mấy đứa trẻ nghe vậy bèn trở nên ngoan ngoãn, vội vàng nằm lên giường.

“Mẹ, mẹ mau nói đi” Đám nhóc vội vàng hỏi.

Mạc Hân Hy khẽ cốc đầu bọn chúng nị ám nhóc này, bình thường thông minh là thế sao tự nhiên lại ngốc vậy chứ! Quần áo các con mặc đâu có giống nhau!”
“A…?” Mấy đứa nhóc lập tức mở to hai mắt, sau đó cúi đầu nhìn màu sắc khác nhau trên quần áo ngủ của mình.

Lục Minh Húc bĩu môi, ảo não nói: “Con đúng là ngốc quá, sao lại quên mất chứ, lần này chúng ta mặc quần áo ngủ không giống màu nhau”
“Anh cả, anh cũng có lúc ngốc nghếch như vậy!”
Mạc Vũ Lý đứng dậy, làm mặt quỷ với Lục Minh Húc sau đó chạy.

khỏi giường.


“Em phải đi rửa mặt một chút”
“Nhị Bảo, có phải em lại ngứa đòn không” Lục Minh Húc nhìn về phía nhà vệ sinh, cười lạnh uy hiếp.

Tấn Khang và Vũ Tuấn cũng bật cười.

Nửa tiếng sau, Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy tới xem đã thấy mấy đứa trẻ ngủ say sưa trên giường lớn khách sạn, mệt mỏi thở dài một hơi.

Lục Khải Vũ ôm lấy Mạc Hân Hy dựa vào tường: “Bà xã, anh sắp bị mấy đứa nhóc này làm cho già sớm rồi, em phải bù đắp cho anh”
Giọng nói Lục Khải Vũ đầy vẻ ấm ức, đáng thương.

Mạc Hân Hy ngẩng đầu nhìn anh cười: “Ai bảo vậy cứ, con chúng ta thông minh như vậy, đợi tới khi chúng tốt nghiệp đại học là chúng ta có thể nghỉ hưu rồi.


Không phải anh nói sẽ đưa em đi du lịch vòng quanh thế giới sao?”
Lục Khải Vũ cúi đầu nhìn Mạc Hân Hy, ghé đầu dựa trán sát vào cô, chóp mũi đối diện nhau: “Mấy đứa nó nghịch ngợm quá, anh sợ là mình không chịu nổi”
Mạc Hân Hy ôm lấy cổ anh, nhón mũi chân, khẽ hôn lên môi anh một cái: “Ông xã, em tin là với trí tuệ của anh chắc chắn sẽ dạy dỗ mấy đứa nhóc trở nên ngoan ngoãn.

Em đánh giá cao anh đấy!”
“Vậy thì em phải bồi thường cho anh trước đã” Nói rồi, Lục Khải Vũ cúi đầu hôn lên môi Mạc Hân Hy.

Mạc Hân Hy nhanh chóng dùng sức đẩy anh ra, chỉ chỉ về phía giường: “Cẩn thận để bọn trẻ thấy”
Lục Khải Vũ quay đầu nhìn thoáng qua mấy đứa nhỏ đang nhắm mắt say ngủ: “Bọn trẻ đều ngủ cả rồi, không thấy được đâu”
Nói rồi lại tiếp tục hôn cô..