9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1048






Sau khi vào phòng, nhìn thấy ông cụ Mộ nằm trên mặt đất, ai nấy đều vô cùng sửng sốt.

“Ông chủ, ông làm sao vậy?”
Quản gia Vương nói xong, nhìn thấy Mạc Hân Hy, lập tức đi tới trước mặt cô nói với giọng sắc bén uy nghiêm: “Có phải cô cố ý đẩy ngã ông chủ không”
Mạc Hân Hy nhìn quản gia Vương nói: “Tôi không có, lúc tôi tiến vào đã thấy ông ấy hôn mê rồi, là tôi cứu ông ấy”
Quản gia Vương này có lẽ là bố của Vương Kỳ, không ngờ có một cô con gái thông minh, là tác giả của công trình nghiên cứu khoa học hàng đầu mà ông bố lại có chỉ số thông minh thấp như vậy.

“Khánh Chu, đừng trách cô ấy, đứng là cô ấy đã cứu tôi, anh đừng có làm khó cô ấy” Ông cụ Mộ vẫn luôn nằm trên mặt đất, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng nói.

Quản gia Vương nghe vậy có chút bất ngờ, sau đó vội vàng hối lỗi với Mạc Hân Hy: “Xin lỗi, là tôi hiểu lầm rồi”
Lúc này, bác sĩ gia đinh nhanh chóng kiểm tra một lượt cho ông cụ Mộ, sau đó để ông ấy ngậm một viên thuốc trợ tim khẩn cấp.


Một lúc lâu sau mới cẩn thận đỡ ông ta dậy khỏi mặt đất.

Sau khi ngồi lại lên ghế, ông cụ Mộ nhìn Mạc Hân Hy với vẻ đánh giá bằng đôi mắt sắc bén.

“Nếu như tôi nhớ không lầm, hình như cô là cô gái ở phía sau bố ruột của Mạc Vũ Lý đúng không, tôi rất tò mò, rốt cuộc sao cô có thể thoát được?”
“Còn nữa, nếu đã thoát ra rồi, sao không nhân lúc khách khứa hỗn loạn rời đi? Lại còn lăn lộn tới đây tìm tôi là vì sao?”
Không thể không nói, tuy rằng người cầm lái của nhà họ Mộ năm nay đã hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn luôn bình tĩnh và tỉnh táo như cũ, từng vấn đề đặt ra đều đặt trúng trọng tâm.

Mạc Hân Hy ngẩng đầu, không có vẻ gì là sợ hãi trước vẻ nghiêm túc của ông cụ.

“Sở dĩ tôi tới tham gia bữa tiệc của nhà họ Mộ bởi vì Mạc Vũ Lý là con trai ruột của tôi, tôi tới đây chỉ vì muốn đưa con trai mình về mà thôi”

“Khi tôi tới, có thuận tiện mang theo cái này” Nói rồi, Mạc Hân Hy lấy ra một cây bút bi năm đó Ngũ Bảo đưa cho cô từ trong túi ra, giơ lên trước mặt ông cụ Mộ.

Ông cụ này, nghe nói đã nhận chức trưởng họ nhà họ Mộ từ năm ba mươi tuổi, bốn mươi năm qua, giúp nhà họ Mộ phát triển mở rộng đạt tới đỉnh cao sự nghiệp như bây giờ.

Chính vì vậy, đối mặt với một người mạnh mẽ, lý trí, Mạc Hân Hy hiểu rằng, chỉ có nói ra tất cả không chút giấu giếm thì mới có thể khiến đối phương giảm bớt đề phòng, từ đó giành được sự tin tưởng của đối phương.

Quả nhiên, sau khi ông cụ Mộ nhìn thấy cây bút bi kia, thái độ đối với Mạc Hân Hy cũng hòa hoãn hơn một chút.

“Cô nói Mạc Vũ Lý là con trai của cô? Lẽ nào ý cô là Mạc Vũ Lý không phải con ruột của Mạc Tình?”
Mạc Hân Hy cất cây bút đi, lau mồ hôi trên đầu rồi nói: “Chuyện này sau này tôi sẽ giải thích rõ ràng hơn với ông, trước mắt, có một chuyện gấp hơn tôi cần ông giúp đỡ”
Nói rồi, Mạc Hân Hy nhìn mấy bác sĩ và quản gia Vương ở bên cạnh ông cụ Mộ, bọn họ vừa mới đi từ bên ngoài vào, chắc hẳn cũng biết được tình hình dưới lầu.

Từ khi cô bước vào đây, thời gian đã trôi qua hơn hai mươi phút, không biết bây giờ tình hình dưới lầu như thế nào rồi.

Ông cụ Mộ nhướng mày: “Có chuyện gì còn quan trọng hơn con của chính mình chứ?”.