9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!

Chương 80




Nghịch Tiểu Nhi gắng gượng thân xác tàn tạ bấu víu vào thân người đàn ông kia, hơi thở cô dồn dập phả vào cổ hắn, giọng nài nỉ van xin.

“Em…em không còn sức nữa! Tha cho em đi”.

Kỷ Hành Dục như hóa điên, tròng mắt chứa đầy dục vọng hôn lấy gương mặt mệt nhoài bên dưới, đỡ lấy cơ thể nhỏ bé nằm sấp xuống, hắn vận động càng kịch liệt hơn, đôi tay giữ chặt lấy chiếc eo thon thả, hắn thúc thật mạnh vào lần cuối phóng hết ngàn tiểu tân binh vào bên trong rồi chậm rãi rút thứ kia ra ngoài. Ôm lấy cơ thể nhỏ bé hôn lên chiếc gò má đáng yêu rồi để cô nằm trên người hắn ngủ tới sáng.

Nghịch Tiểu Nhi tỉnh lại trong cơn lu mờ đầu óc, cô phát hiện mình đang nằm trên giường, bên cạnh là Kỷ Hành Dục bằng xương bằng thịt, giữa đêm chỉ mình cô trần chuồng nhưng đến sáng thì cả hai cùng trần chuồng ngủ trên giường. Nghịch Tiểu Nhi tự hỏi đêm qua cô có gây ra chuyện gì nghiêm trọng đến tính mạng không.

Rồi điện thoại để chế độ im lặng của hắn đột nhiên sáng màn hình, Nghịch Nhi thấy chú thích là Chu Đảo liền mở lên nghe.

“Chú A Đảo, con nghe ạ?”.

Chu Đảo vừa nghe thấy giọng Nghịch Tiểu Nhi liền trợn trừng mắt đến nói lắp.

“Ngh… à không Hành Dục, cậu mau xếp hành lí đến sân bay nước Y đi, ông bà chủ và tôi sẽ tới đó sớm đấy!”.

Nói xong Chu Đảo liền tắt hụp máy, anh run lẩy bẩy khắp người vì bên cạnh là Nghịch Tử Thiên và Tô Nhật đang đứng gần anh, bao che chuyện ác đúng là đau tim. Nghịch Nhi vừa nghe nói thế liền dựng ngược anh dậy cho bằng được. Kỷ Hành Dục bị dựng dậy đầu tóc bù xù khắp mọi nơi, cái mặt ngáy ngủ con mắt chưa thể tách ra trực tiếp ngã đè lên mình cô.

“Hành Dục, anh mau dậy đến sân bay nước Y kìa, cha mẹ em đang tới đó đó, anh còn không mau lên chọc cho cha em giận là mai mốt ông ấy gả em cho tên khác luôn đó”.

“Không được! Em phải gả cho anh, anh đi, anh đi!”.

Kỷ Hành Dục nghe vậy liền cuốn lên đi sửa soạn, hành lí ở nhà anh vẫn còn nên cô đã giúp anh soạn sẵn rồi bỏ vào vali. Kỷ Hành Dục nhìn mớ áo sơ mi cô mua cho hắn còn nguyên trong tủ, thấy trên giường toàn mấy chiếc áo thun có bâu dành cho mấy vị trung niên mà hắn lớ người.

“Ra đường cũng tùy trường hợp, biết anh rất ngoan nhưng ngoài kia có rất nhiều yêu quái thích trộm đồ nên có em anh mới được trưng diện. Mai mốt khỏi cạo râu luôn đi, hai ngày tắm một lần, càng ở dơ càng tốt!”.

Kỷ Hành Dục cười không nhặt được mồm, hắn rạo rực hết cả lồng ngực ôm lấy cô hôn lấy hôn để, hôn cho mùi hương không phai, hôn cho nhớ mãi không quên.

“Lỡ anh xấu quá em không nhận ra luôn thì sao?”.

“Nhắm mắt em cũng tìm được anh!”.

“Hay vậy sao?”.

“Dĩ nhiên!”.

Vì cô tin chắc rằng Kỷ Hành Dục sẽ không để cô phải mỏi chân đi tìm hắn, nếu giữa bốn bề toàn người, hắn sẽ nổi bật nhất trong số đó, mái tóc trắng bạch kim thanh thoát mềm mại, dáng người cao tỷ lệ hoàn hảo đốn tim vạn người.

Cô đưa anh ra sân bay, chậm rãi đi theo dòng người lên bậc thang vào bên trong, đến vị trí ngồi điều đầu tiên hắn làm chính là ngó ra ngoài cửa sổ tìm kiếm Nghịch Nhi của hắn. Xa xa ở kia, vẫn người con gái ấy, mặc chiếc áo khoác ngoài mỏng manh ôm lấy cơ thể vừa vặn, mái tóc dài ngang lưng bóng mượt, gương mặt rạng rỡ đang vẫy tay tạm biệt hắn khi máy bay dần chuyển động rồi cất cánh bay lên bầu trời.