Cả đêm hôm đó trời cứ mưa rả rít, gần 1h sáng thì trời mới tạnh hẳn, ngoài đường nước đọng thành vũng lớn, đường vắng nên những chiếc xe cứ được đà chạy tới làm nước không ngừng bắn ra tung toé.
Nghịch Tiểu Nhi cùng An Dĩ Dương say khước gục hẳn trên bàn nhậu. Bọn họ mạnh miệng bảo chỉ đi ăn thịt nướng nhưng tới nơi thì ông chủ lại mang ra tặng cho bàn vị khách thứ một trăm mỗi người hai lon bia, có men vào người không say không về, kì kèo đến tận đêm khuya.
Ring~~~
Điện thoại trong túi không biết đã reo lên lần thứ bao nhiêu nhưng người vẫn không hay biết. Dòng chữ “Thịt cáo hầm củ cải” hiện rõ trên màn hình điện thoại, reo hết chuông thì tắt lại tiếp tục hiện lên dòng chữ ấy, cuộc gọi nhỡ 99+
Đêm khuya ở bên nhà Hắc Quản, anh vừa dùng cơm với An Vỹ và ông chú kia xong liền về nhà tắm rửa, cơ thể chuẩn tỷ lệ vừa vào trong bồn tắm ấm áp thì chuông điện thoại sáng lên, một chữ “Nợ” hiện rõ trên màn hình điện thoại.
“Nghe đây?”.
“Hôm nay là ngày gì mà ta gọi ai cũng không được thế? Nghịch Tiểu Nhi ở đâu?”.
Giọng nói gấp gáp của Kỷ Hành Dục làm anh bật người dậy, nhanh chóng cuốn cuồn mặc lại đồ vào.
Ở dưới sảnh lớn khách sạn, Kỷ Hành Dục như ngồi trên đống lửa, nhìn từ xa sẽ thấy một mĩ nam đang nói chuyện điện thoại nhưng thực chất là quát vào điện thoại thì đúng hơn. Anh thúc giục Hắc Quản còn bản thân thì chạy như tên vào bãi đỗ xe, gặp A Đảo vừa về tới nơi, thấy bộ dạng hấp tấp nghiêm trọng ra mặt của anh cũng dọa cho A Đảo cuốn lên.
“Hành Dục! Chuyện gì vậy?”.
“Tôi phải về nước một chuyến, mai phiền anh lựa lời nói giúp tôi!”.
“Sao về nước? Nghịch Nhi có chuyện gì à?”.
A Đảo nói còn chưa hết đã thấy anh bay như mũi tên qua ô cửa kính, ghim chìa khóa vào xe, hầm chứa xe vốn yên ắng nay lại bị tiếng krit làm cho nổi hết da gà, tiếng xe chạy như bay, nói thật là như bay vụt qua mặt A Đảo trong sự hoang mang tột độ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy.
Lúc này ở quán rượu, cô vừa chợt tỉnh giấc thì thấy mọi người đã về gần hết nhưng ông chủ vẫn thương tình cho cô và cậu ngủ yên đấy một lúc, giờ tỉnh rồi thì cô vác tên kia cùng về.
Bọn họ say khước nên không lái xe, bỏ nó ở chỗ quán nhậu nhờ ông chủ giữ hộ sáng mai sẽ tới lấy. Hai người đi qua mấy con đường, chỗ sáng như ban ngày chỗ thì tối đen như mực, đi lòng vòng trong thành phố rồi cuối cùng lại ngã lăn ra đất, đè lên người An Dĩ Dương ngủ như chết.
2h sáng. Khung giờ hoàn hảo cho mấy gã lang băm đi khắp làng khắp xóm trộm cắp, xâm hại phụ nữ. Một đám đàn ông bụng bự từ xa đi tới, vừa đi vừa nói chuyện, một tay cầm một chai rượu thủy tinh, người đầy mùi hôi hám phát hiện có con mồi.
“Èy, là một tiểu thịt tươi thơm ngon!”.
“Đúng lúc ông đây muốn giải tỏa tâm trạng!”.
“Để ta xem xem… haha”.
Cả đám bọn chúng vồ vập tới. Hành xự chưa vào đâu thì tứ phía đã có ánh đèn sáng chiếu vào đám người đó, sáng bưng như ban ngày, mọi thứ đều chói lóa cả mắt. Nghịch Tiểu Nhi bị ánh đèn làm cho đau mắt, cô lờ mờ tỉnh dậy, thị giác chưa hồi phục nhưng lại thấy mờ mờ ảo ảo rằng đang có một hoàng tử vô cùng đẹp trai tới đá văng đám heo bùn dơ bẩn rồi bế cô lên tay, không ngừng nói mấy thứ gì đó rất khó hiểu…
Trong không gian yên ắng, có hơi lạnh và tiếng tích tắc của đèn xi nhan lọt vào tai cô. Nghịch Tiểu Nhi môt lần nữa bừng tỉnh dậy, qua kính ô tô người phía trước thấy cô đang không ngừng ngọ nguậy trên yên xe chật chội nên liền tắp vào lề đường, chỉnh nhiệt độ trong xe cho phù hợp cũng vừa lúc người phía sau bừng tỉnh thật sự.
Tỉnh dậy trong cơn mê man không lối thoát, cơ thể trần chuồng chỉ đắp hờ bằng một chiếc áo khoác đủ che đi chỗ cần che, Nghịch Tiểu Nhi giật thót tim bật dậy, đầu óc quay cuồng làm cô vô cùng khó chịu nhìn ngó xung quanh, tới khi nhìn trúng vào kính xe, một cặp mắt đỏ ngầu nhìn cô đầy tức giận.
Vốn dĩ không gian trước mắt chỉ một màu đen tối nên việc xác định người là không thể, càng không thể xác định việc người đó tốt hay xấu, mỗi việc tỉnh dậy trong cơ thể trần chuồng thế này thì cô tin chắc vào lý trí rằng gã ta là một kẻ xấu biến thái.
Nghịch Tiểu Nhi trực tiếp rút ghế tựa đầu trên xe ra đập mạnh vào tấm kính xe bên cạnh, một lần duy nhất kính xe đã xuất hiện vết nứt lớn, chỉ cần một phát nữa chắc chắn sẽ vỡ ra như tương, nhưng một giọng nói bất giác lạnh thấu xương truyền vào tai cô như lời thì thầm của thần chết.
“Ha, mới xa nhau 2 ngày mà em đã không còn nhận ra mùi hương của chồng em nữa. Giỏi lắm! Còn thả ga nhậu nhẹt đàn đúm sau lưng chồng mình, Nghịch Tiểu Nhi! Em biết mình sai chưa?”.
Giọng nói này!
“Hành Dục!? Là anh hả? Sao nảy giờ không nói sớm, làm em đập muốn bể cái kính xe luôn rồi, kính này đắc tiền lắm đó! Là anh thì tốt, em yên tâm ngủ đây”.
Cô hoàn toàn không để ý tới luồng sát khí sát thương nội tạng đốt cháy ruột gan của Kỷ Hành Dục đang phẫn nộ tới nhường nào, vừa biết đó là anh liền vứt thứ kia xuống đất nằm xuống đắp áo ngủ tiếp tục.
Nhưng không lâu sau chiếc xe đã truyền tới một đợt chuyển động nhẹ, cô mở mắt nghiêng đầu đã thấy người kia sừng sững ở dưới chân mình, gương mặt đẹp trai không tì vết, mái tóc lúc sáng lúc tối do đèn xe cộ bên ngoài hắt vào muôn màu muôn vẻ, chỉ thấy càng nhìn càng khiêu gợi.
“Đẹp trai thật! A…!”.
Chợt hắn bế cô ngồi dậy, động tác có phần mạnh bạo nhưng vẫn hết sức nâng niu cơ thể nhỏ bé thơm tho này trong lòng. Hắn đặt cô ngồi trên mình, trực tiếp vứt bỏ áo khoác kia xuống sàn xe, ôm ấp lấy cơ thể trần trắng noãn của Nghịch Tiểu Nhi vào lòng.
“Hành Dục này, sao em lại trần chuồng vậy? Anh…”.
“Vứt hết rồi, toàn mùi bia rượu, mùi đàn ông khác!”.
“Em chỉ uống cùng em trai anh thôi mà, Tiểu Dương ấy!”.
Nghe tới mấy lời này hai hàm răng đáng thương lại nghiến chặt vào nhau đến mức phát ra tiếng kêu ken két, hắn nhìn tiểu đậu hủ say khướt trong tay gục ngã trên người hắn, hoàn toàn không phòng bị bất cứ điều gì mà dần giãn chân mày ra, hắn lấy tay nâng mặt nhỏ cô lên hôn một trận ngấu nghiến.
Hai chiếc lưỡi ấm nóng hòa quyện vào nhau, Nghịch Tiểu Nhi toàn ở bị động cho hắn tùy ý hành sự, Kỷ Hành Dục như con hổ đói mút hết mật ngọt trong miệng cô đến khi cảm thấy người đã mềm nhũn ra mới từ từ buông tha, kéo dài sợi chỉ bạc huyền thoại, nhẹ nhàng hôn lên hai cánh môi đỏ ửng vừa bị tra tấn, giọng khàn cất lên.
“Em chỉ được phép như này ở trước mặt anh thôi đấy biết chưa? Con mèo nhỏ nhà em làm anh sợ chết khiếp đấy biết không hả? Đồ vô lương tâm!”.
Nghịch Tiểu Nhi mặt mày đã đỏ ửng, cô hoàn toàn không còn nổi chút sức nào để gượng dậy, chỉ biết dựa hẳn vào ngực hắn, giọng nhẹ nhàng thỏ thẻ.
“Em biết sai rồi! Sẽ không như vậy nữa, mai em sẽ mua một cái dây đeo điện thoại rồi gắn vào cổ luôn!”, rồi cô xoay mặt qua áp môi vào tai hắn, ngón tay bên dưới không ngừng luồng qua mấy cúc áo nhỏ bé chạm vào cơ ngực hoàn mĩ, giọng yêu mị, “Đừng giận vợ, nha chồng!”.
Lời nói ngọt ngào tựa mật rót vào tai, Kỷ Hành Dục nở nụ cười không kém phần yêu nghiệt, tâm trạng đột nhiên hưng phấn, sảng khoái gấp trăm vạn lần. Hắn vòng tay ôm lấy cơ thể mịn màng, một lần nữa gặm lấy cánh môi rút cạn khí của người kia, chiếc lưỡi ấm nóng quét sạch mọi ngóc ngách từ vành tai xuống đến xương quai xanh đầy khiêu gợi.
Hắn tự hào vì có một chủ ấn ví như mĩ nữ yêu kiều, thân ngọc ngà quyến rũ.
Thật đẹp!