9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!

Chương 71: Đến Chết Lo Cho Người




Kỷ Hành Dục đánh nhau một sống một còn với Danh Kỷ. Lũ sói ngày một đông khiến đám Lão Niên chớp mắt đã vơi đi một nửa, bọn chúng lao tới đánh úp hắn, né được lần một, lần hai nhưng bốn bề toàn là kẻ có nanh vuốt khiến hắn không tài nào phản ứng kịp mà bị trúng đòn, móng sói cấu vào lưng, mảnh áo phong phanh cũng bị xé toạt đâm vào bên trong thịt, Danh Kỷ vừa thấy thời cơ tới liền ra lệnh.

“Giết hắn, chỉ cần hắn chết rồi để ta uống máu thì ta đây sẽ sống an nhàn thêm một kiếp”.

Bản năng chiến đấu của sói hơn hẳn cáo và khỏi phải so với dơi nhưng ở đây cấp bật không nằm ở loài mà nằm ở quá trình tu luyện thăng cấp, Danh Kỷ là con dơi tinh sống lâu nhất và ác độc thâu chiếm con mồi nên vì thế cô ta mới có thể sai khiến đám sói vừa hóa thành tinh còn trẻ người non dạ ấy.

Vừa nghe lệnh bọn chúng đã hóa điên lên điên cuồng bổ nhào về phía Kỷ Hành Dục, lưng hắn đau như búa mổ nhưng hắn không thể để yên vậy mà chết, hắn đến đây là có mục đích rõ ràng.

“Ha, Ngục Danh mơ mộng hảo huyền để rồi chết dưới nộc độc con rắn đó, giờ thì tới lượt ngươi!”.

Kỷ Hành Dục cắn chặt răng bật dậy đánh cho đám sói không còn dám lao tới chắn đường thì một tiếng “ROẸT” như xé tan bầu không khí thảm sát bên dưới. Tất cả cùng hướng mắt về một phía, ngay vị trí Danh Kỷ vừa đứng giờ đây ả ta đã gục xuống mặt đất, cả cơ thể thả lỏng lăn xuống từng bậc thang cao, máu ả rò rỉ dính lên tấm thảm dơ bẩn nay còn bẩn hơn bội phần.

Chiếc ghế khắc tinh xảo làm bằng đá được lấp đầy khoảng trống bởi một cơ thể nhỏ nhắn, ánh mắt điên cuồng cầm trong tay chiếc dao nhọn hoắc sáng óng ánh mũi kim loại, thân dao rỉ máu nhỏ xuống đất, ánh mắt khó tả chăm chú nhìn vào thứ quan trọng nhất trong cơ thể con người đang thình thịch đập trong tay mình, nét mặt vô cảm lẫn viền môi cong cuốn hút.

“Đồ tốt miễn phí cũng không thể tồn tại trong con người dơ bẩn!”.

Nghịch Tiểu Nhi hiện diện ngay phía trước sảnh lớn, phong thái cô uy phong bóp chặt quả tim của mình ở kiếp trước trong lòng bàn tay, máu từ nó túa ra như nước nhuộm đỏ cả cánh tay trắng xóa, lũ sói nhìn thấy máu không dấu nổi sự thèm thuồng mà có đám tiến lên trước.

Danh Kỷ giờ như cái xác không hồn, ngực trái thủng một lỗ lớn nằm bất động trên nền đất, lũ sói lao về phía Nghịch Nhi, một con nhảy lên vồ tới nhe hàm răng giàn giụa nước bọt ra tính ngoạm lấy quả tim thì đã bị con dao trong tay cô làm cho nội tạng rơi vãi ra đất, bọn còn lại trông thấy nôn mửa không hết mà biết chừng bỏ chạy.

Chúng chưa ra tới cửa đã bị một đám rắn đủ loại từ bên ngoài bò vào với tốc độ ánh sáng quấn lấy chân bọn chúng tiêm độc vào cơ thể, cái chết thế kỉ làm kết thúc đêm trăng tròn nhạt nhẽo.

Giữa mớ lộn xộn, một nam nhân từ bên ngoài đi vào với phong thái ung dung tự tại, hắn đập vào vai Kỷ Hành Dục một cái rõ mạnh, cười khanh khách.

“Anh! Em tới rồi!”.

Kỷ Hành Dục cau mày nhìn ra sau, trông thấy người quen như người xa lạ, anh không muốn quan tâm tới chỉ lững lờ đi từng bước về phía cô, giữa chừng lại bị vết thương trên lưng làm cho ngã lăn xuống đất hóa thành tiểu hồ ly bé.

Nghịch Tiểu Nhi vừa tới nơi liền đỡ lấy ôm tiểu hồ ly lên tay, vuốt ve cho vết thương của hắn rồi bọn họ cùng rời đi, cô không quên nói với tên kia.

“Giúp con rắn ấy hộ tôi, tôi còn phải chăm anh của cậu đấy!”.

Tên kia thấy Hành Dục, anh trai của hắn lại làm lơ hắn, bao năm à không, bao kiếp xa cách vậy mà một tiếng hỏi thăm cũng không có. Hắn dỗi.

“Có mới nới cũ, các người chờ đó!”.

Dứt lời hắn liền nghe thấy bên kia vang lên tiếng khóc nấc của một cô gái, Lữ An Vỹ ôm lấy Hắc Quản trong tay, máu của anh bám đầy trên mình cô, hơi thở yếu đến đỗi dường như không cảm nhận thấy.

“Anh mau tỉnh dậy, tỉnh dậy cho em!! Hức…”.

“Tôi phải làm sao đây, mấy người cứu anh ấy có được không vậy, cứu anh ấy đi mà!”.

Tiếng khóc như xé nát tâm can của mọi người, đám cẩu tinh đứng xung quanh đều câm lặng, bọn họ thì có cách gì được chứ.

“Máu của cô, cho hắn uống vào, uống đến khi nào tỉnh thì dừng. Thú nhân không có chủ ấn lại tàn tạ ra nông nỗi này không nhanh lên là chết thật đấy!”

Một tên tướng mạo khá giống Kỷ Hành Dục đứng phía sau đám cẩu tinh cất lời, vừa nghe thấy cô gái trong bọn Lão Niên liền vội quay phắt ra sau lấy hết mấy bịt máu lúc nảy hút ra từ cô mang tới cho An Vỹ, cô không ngại trước mặt tất cả mọi người cắn bịt máu hút vào miệng rồi đút cho Hắc Quản, từng ngụm máu một được truyền vào cơ thể anh như thế. Hắc Quản nuốt không kịp máu lại len lỏi theo mép miệng chảy ra bên ngoài, Lữ An Vỹ vẫn kiên trì hút từng ngụm máu tanh vào miệng đút cho anh, hết túi này sang túi khác, cô ngửi sắp phát nôn, mùi máu tanh thêm vị mặn của nước mắt, đã ngụm cuối cùng rồi vì sao Hắc Quản vẫn không có dấu hiệu khả quan hơn.

“Hắc Quản, cha vẫn ở nhà chờ chúng ta về ăn cơm đó, em xin anh hãy cùng em về nhà!”.

Chợt cô ngẩng đầu dậy.

“Hay là vẫn chưa đủ!”.

Lữ An Vỹ giơ cánh tay đầy mũi kim tiêm chích vào mục xanh mục đỏ đưa lên miệng… cô nghiến chặt răng tính cắn thì bên dưới có tiếng nói nhỏ tựa như gió thổi một hơi liền bay đi mất.

Hắc Quản yếu ớt nâng cánh tay lên nhưng mãi vẫn không nâng nỗi, mép môi dính máu nói nhỏ.

“Đừng cắn, anh đau!”.

Lữ An Vỹ tin chắc rằng mình không phải đang nằm mơ, cô nhìn Hắc Quản đang cười gượng với mình, nụ cười méo mó nhưng lại đẹp nhất trên đời. Vào thời khắc sinh tử nhưng từng chữ trong miệng anh nói ra đều là những lời quan tâm cô, cô cúi đầu ôm lấy anh, nước mắt giàn ra không dừng lại được.