9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!

Chương 65: Danh Kỷ! Con Ả Chết Tiệt




“Lúc vào đó anh có thấy người phụ nữ nào không?”.

Nghịch Tiểu Nhi ngồi bên ngoài hành lang đón nắng chợt nhớ tới chuyện cũ. Ngục Danh giờ đã chết nhưng vẫn còn vợ hắn, người phụ nữ kia sống chừng ấy năm hẳn đã tu hành quỷ luôn rồi ấy chứ làm tinh gì nữa.

Kiếp trước hắn cướp tim cô cho phu nhân hắn chữa bệnh, kiếp này phu nhân hắn cần ấn hắn lại liều mạng đi tìm cô, xui xẻo thay lại bị Hắc Quản tiêm cho một mũi nộc độc chết ngay tức khắc.

“Ả Danh Kỉ đó em vẫn chưa biết mặt mũi trông ra làm sao cả. Khi đó tên khốn kia nói muốn cướp ấn để cứu vợ hắn là sao nhỉ? Ấn của em tám phần đã ở chỗ anh, nếu ả ta mà biết anh sẽ gặp nguy hiểm! Chậc… sao khi đó em không thử hỏi về ả nhỉ? Giờ không biết ả còn ở chỗ đó hay không?”.

Kỷ Hành Dục đặt cô ngồi trên đùi mình, anh tựa đầu vào vai cô, người bên dưới nhắm hờ hắn tận hưởng làn gió sáng sớm còn người bên trên lại không ngừng luyên thuyên chuyện cũ, lúc sau không nghe anh trả lời cô mới liếc mắt nhìn xuống, Kỷ Hành Dục đoán được hành động của cô đã mở mắt từ sớm, nhìn cô nở nụ cười.

“Thế thì càng tốt, anh càng mong bọn xấu xa kia chỉ nhắm đến mình anh mà bỏ qua Nghịch Nhi!”.

Cô vừa nghe hết câu nói phát ra từ miệng anh liền không khỏi tức giận, véo má anh mắng.

“Tốt gì mà tốt, thù em còn chưa trả thì không ai được động tới ả! Danh Kỷ đó phải để em xử!”.

“Được được được, nghe em hết, ăn miếng táo này! Aaa…”.

Kỷ Hành Dục không để ý mấy nội dung lời cô vừa nói, dù sau này có ra sau, hắn chỉ biết bảo vệ cô an toàn là việc ưu tiên hàng đầu, kẻ nào làm hại cô chính là kẻ thù của hắn.

Đút miếng táo vào miệng cô, bên dưới vang lên tiếng gọi.

“Nghịch Nhi, Hành Dục, hai người ăn dâu không?”.

Dâu?? Cô xoay qua nhìn anh, chẳng phải sáng nay anh vừa nói muốn ăn dâu sao? Đúng lúc quá, cô liền nhảy vụt khỏi đùi anh lao ra ngoài tay vịn nhìn xuống bên dưới.

Hắc Quản đang đứng cạnh hàng rào cây ngăn cách hai nhà, phía bên kia là một cô gái xinh đẹp, cùng lúc hai người trông thấy nhau, cô đưa tay vẫy chào cô gái ấy, bên dưới An Vỹ cũng nở nụ cười chào lại.

Cứ thế nửa phần dâu được cô thu hồi mang lên cho Kỷ Hành Dục, con cáo này không mê nho bằng dâu nhỉ?

Lữ An Vỹ lâu lâu vẫn liếc mắt lên nhìn ở vị trí khi nảy cô vừa đứng. Khi nảy từ phía dưới đây nhìn lên cô không khỏi bàng hoàng khi thấy chừng ấy vết băng gạc xuất hiện lộ liễu trên mình một cô gái có gương mặt sắc xảo, ngũ quan hài hòa tuyệt đối, mái tóc tuy rối bời nhưng vẫn đẹp một cách lạ thường, cứ như tiên nữ giáng trần vậy.

“Cô ấy là cô gái mà anh đã kể với tôi đúng không?”.

Hắc Quản đang ăn dâu nghe câu hỏi từ cô liền gật đầu, nói thêm.

“Đúng vậy, là cô ấy. Giờ đang bị thương không tiện đi lại nên mới không hét ầm lên với cô thôi, cô ấy thân thiện lắm, hai người sẽ sớm thân nhau thôi!”.

Cô gật đầu lia lịa, không quên cảm thán.

“Xinh đẹp thật đó, nếu không bị thương sẽ càng đẹp hơn nữa!”.

“Đẹp à! Tôi thấy nhìn cũng được!”.

Anh vừa nói ra câu ấy bên trên liền có cuốn dâu rơi xuống trúng ngay đầu anh, kèm theo câu mắng.

“Nghịch Nhi nhà ta chỉ để mình ta ngắm, ai cho ngươi cái quyền nhận xét em ấy hả?”.

Cô ngồi trên mình anh giữ cách mấy cũng không giữ nổi cái nết đong đỏng ấy, hở chút là cắn hở chút là quát.

Hắc Quản và An Vỹ bên dưới nghe xong người chỉ biết cười thầm người thì không thèm chấp, tiếp tục nói chuyện.



Một tháng sau, vết thương trên người cô đã lành lặn đi sáu bảy phần, chỉ riêng vết thương ngay trước ngực vẫn còn đau nhức mỗi khi trời đất biến lạnh. Kỷ Hành Dục vẫn hai bốn trên hai bốn kề cập trong bán kính ngôi nhà chăm sóc từng li từng tý cho Nghịch Nhi.

Vào đêm hôm đó, lại vào một đêm trời đỗ cơn mưa bất chợt, sấm vang đùng đoàng trên đỉnh đầu, Nghịch Tiểu Nhi chợt tỉnh giấc khi nghe tiếng hét thất thanh từ nhà bên cạnh, cô giật mình liền kéo theo cả Kỷ Hành Dục cũng thức dậy, cô bảo anh đứng bên này gọi Hắc Quản dậy còn cô thì chưa gì đã leo lên ban công nhảy qua phía ban công nhà bên cạnh. Kỷ Hành Dục thành công gọi Hắc Quản dậy trong vòng 1 nốt nhạc sau đó cũng phóng theo sau cô.

Từ bên ngoài cửa sổ cô nhìn vào bên trong căn phòng tối đen như mực có một người phụ nữ thân y trắng với mái tóc đỏ không ngừng cầm chắc con dao trong tay đuổi về phía cô gái.

RẦM. Nghịch Nhi đạp một cước cánh cửa kính đã vỡ ra nát như tương, song cùng với đó là một cú lấy đà cô lao tới đá một đạp vào người phụ nữ đang điên loạn kia, thành công kéo được cô gái về phía sau cô.

Đứng trước một người phụ nữ có tướng mạo bất hạnh, Nghịch Tiểu Nhi không hề lung lay, cô đi chân trần đứng lên mảnh vỡ kín mà chân như mất đi dây thần kinh cảm giác, hoàn toàn không biết đau là gì. Kỷ Hành Dục từ phía sau đi tới đặt xuống chân cô một đôi dép anh đã chuẩn bị từ trước, không quên cùng Hắc Quản lùa bớt mấy mảnh kính nhọn vào sát mép tường.

Lữ An Vỹ một phen kinh hồn bạt vía, may thay tối nay cha cô đã đi ăn đám cưới ở quê nên không có ở nhà. Nghịch Nhi nắm lấy tay cô, đôi tay vẫn còn vết sẹo, dù dính mưa vẫn ấm áp lạ thường.

“Đừng lo, không sao đâu!”, xong cô lại nói tiếp, “Hắc Quản, mang người của chú đi đi, tôi đã gặp đúng người cần xử lí nên phải ở lại đây giải quyết cho hẳn hoi cả chuyện cũ lẫn mới!”.

Nói rồi Hắc Quản đi tới bế An Vỹ lên tay, cô nhóc bị ả làm cho kinh sợ nên bây giờ anh có làm gì cô cũng không để ý, ngược lại còn ôm chặt lấy anh, quả thật đã bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.

Người phụ nữ tóc đỏ kia nhìn thấy An Vỹ được đưa đi liền gầm hét lên đuổi theo.

“DANH KỶ!! CON Ả CHẾT TIỆT!!”.

Tròng mắt ả đang vô cùng dữ dội bỗng chốc đã cứng đơ lại một chỗ. Ả nhìn sang nơi vừa phát ra tiếng nói thì cùng lúc bị ánh mắt sắt lạnh của cô nuốt chửng, đôi mắt nổi đầy gân máu và sự thù hận bộc lộ chỉ trong một cái nhìn.