9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!

Chương 58: Dâu Vườn




Nhà họ Diệp theo vai vế tuy lớn nhưng về gia thế vẫn nhún nhường trước Nghịch Tử Thiên, cộng thêm việc năm xưa họ đã đối xử với con gái ông như nào thì giờ chạm mặt càng thêm chua chát.

Nhưng trước mặt họ hàng Nghịch Tử Thiên vẫn giữ cho vợ thể diện, ông chào hỏi qua một lượt liền ngồi xuống chiếc ghế gia chủ vẫn còn trống, Nghịch Tiểu Nhi thì trái ngược, người chưa đến mà lời đã truyền tới trước rồi, cô niềm nở vô cùng hết hỏi người này đến hỏi người kia.

Diệp Chi Chi quả thật là nhận không ra người em họ này năm xưa mình đã từng ăn hiếp như nào.

Không lâu sau chuông điện thoại cô đã rung lên, vừa mở ra đã thấy hơn trăm tin nhắn từ cùng một người gửi: Kỷ Hành Dục.

“Cha mẹ, con xin phép ra ngoài chút ạ!”.

Tô Nhật vừa nghe đã gật đầu, riêng Nghịch Tử Thiên lại kéo cô thấp xuống nói nhỏ.

“Con đi đâu đấy? Nói cho cha nghe với?”.

Cô hiểu ý của cha mình nhưng thiên cơ bất khả lộ, thời tới chuyện sẽ tự khui ra thôi.

“Con đi chơi với bạn thôi ạ, con đi đây”.

Nói xong cô liền chạy ra ngoài, cách cổng nhà cô không xa, ngay góc khuất bờ tường lộ ra khủy tay của một người đúc vào túi quần, ống tay áo được xoắn lên gọn gẽ ở khủy tay, người ấy đứng bắt chéo chân, lộ ra chiếc giày da nam bóng loáng.

“Hành Dục!”.

Vừa nghe thấy giọng cô nương nọ hắn liền quay phắt ba trăm sáu mươi độ dang rộng cánh tay đón lấy cô.

“Em đến rồi, biết rõ ngay trong kia toàn những người em không muốn nói đến nhưng anh không thể làm gì hơn. Không chịu thiệt thòi chứ”.

“Uhm… không có, có cha ở ngay đây, họ không làm gì được em hết”.

Kỷ Hành Dục đặt lên trán cô một nụ hôn, nụ cười anh tỏa ra như ánh nắng chói rọi giữa ban ngày.

Rất đẹp!

Kiếp trước sống nay chết mai, kiếp này như vậy đã rất hạnh phúc rồi. Có cha mẹ làm hậu thuận sau lưng, phía trước có ánh mặt trời chiếu rọi, dù sau này có ra sau, cô vẫn quyết phải bảo vệ người thân mình thật an toàn.



Ở một nơi khác, bên trong căn nhà kiểu Âu màu gỗ, tiếng hét thất thanh không ra hình ra dạng vẫn cứ ngày đêm rê.n rỉ khiến người xung quanh cảm thấy run sợ.

Cót… két~

Cánh cửa lớn được mở ra, dưới ánh sáng hắt hiu của đèn đường, bóng đen quen thuộc vẫn cao lớn, toát lên sau vẻ ngoài kia một lớp sương mờ.

“Ta đúng ra nên làm việc này sớm hơn! Thế giới này bớt đi một cái miệng hôi hám sẽ càng thêm trong lành”.

Sáng sớm hôm sau, theo thói quen ông chú nhà hàng xóm vẫn đi ra vườn ngắm hoa ngắm trái, ngắm cả căn nhà kì lạ bên cạnh tối qua đột nhiên bớt đi tiếng ghê rợn, nhưng lại xuất hiện một người làm ông ngạc nhiên.

“Ô, cậu trai trẻ, cả tuần qua cậu đi đâu thế?”.

Hắc Quản gập quyển sách lại đặt trên xích đu đi tới bên hàng rào nói chuyện với người đàn ông kia.

“Tôi có việc đột xuất nên vắng mặt, chú nhớ tôi hay tay nghề nấu ăn của tôi vậy ông chú”.

Ông ta người lên như được mùa, đánh vào vai cậu.

“Tôi đây nhớ cả hai a! Còn nữa… trong nhà cậu, có cái tiếng kêu kì lạ…”.

“Làm phiền ông quá, tôi đã xử lý xong rồi”.

“Thế thì tốt, thế thì tốt, haha”.

Ông chú nói vừa thu hoạch được ít dâu tây từ vườn muốn cho cậu thưởng thức nên bảo cậu đứng đây chờ chút. Hắc Quản nhìn theo dáng người của ông ta khuất dần vào sau cánh cửa, liếc mắt lên ô cửa sổ trên tầng lầu, nơi một cặp mắt đang trợn trắng nhìn vào anh đầy ghê rợn, khóe môi Hắc Quản nhếch lên một hướng đầy ma mị.

Chưa đầy ba phút từ trong nhà An Vỹ đã cầm trên tay hộp dâu to đùng bước ra đưa qua cho cậu.

“Cha tôi tặng cho anh đó, dâu nhà!”.

“Ông chú đâu? Cô nhớ tôi tới mức thay thế cha mình mang dâu ra cho tôi à?”.

An Vỹ nghe nửa câu đã phồng mình đầy gai góc.

“Nhớ anh! Nhớ cái gì, tại sao tôi phải nhớ! Đừng mơ nữa, cha tôi đột nhiên bị tuột huyết áp nên tạm thời phải nghỉ ngơi”.

Hắc Quản mở hộp dâu ra bỏ vào miệng một lúc hai quả, nét mặt vẫn giữ nguyên.

“Anh không rửa cái hẳn ăn à?”.

“Cha cô nói dâu vườn, đồ chợ tôi mới rửa. Dâu nhà hàng xóm vừa miệng tôi lắm! Tính ra chúng ta cũng ăn ý lắm nha, cha cô rất thích đồ ăn tôi nấu, trái cây vườn nhà cô rất hợp khẩu vị của tôi, haha”.

Xùy. An Vỹ chề môi trước câu nói sến sẩm của anh. Vừa xoay chân vào nhà đã nghe thấy tiếng cha cô từ trong vọng ra.

“Tiểu… tiểu Vỹ… giúp cha với…”.

“Cha!!!”.