Nghịch Tiểu Nhi trở về nhà, ngôi nhà to lớn nằm lệch so với trung tâm thành phố, cha cô đã thiết kế nó dựa theo mong muốn của mẹ, ngôi nhà là sản phẩm tình yêu giữa họ, còn mối quan hệ giữa cô và anh được tính là gì đây?
Kỷ Hành Dục rất yêu thương cô, rào cản giữa hai người cũng chẳng có, mà nếu có thì chính là khác chủng loài, chỉ có vậy, nếu sau này bước xa hơn hôm nay, nếu một ngày đến trước mặt phụ huynh dõng dạc giới thiệu “Đây là bạn trai của con” thì liệu họ có phản ứng thế nào? Khuynh hướng của cha mẹ Nghịch Tiểu Nhi không được rõ ràng, cô cũng không biết rõ chuẩn mực của họ là gì? Nhưng đa phần họ thường sẽ nghĩ cho cảm xúc của cô trước nhất.
Còn con cáo ấy, ngoan ngoãn cũng có mà bướng bĩnh cũng có, lúc nào cũng bám dính lấy cô như sam khiến bây giờ vắng hắn có chút đã khiến cô cảm thấy thiếu thiếu…
“Reng…”.
Nghịch Nhi nằm nhoài trên giường, cô bị say nắng rồi, đó giờ làm gì có khái niệm say nắng mà nay lại bị nó hành cho nhức óc inh ỏi, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô cầm điện thoại quét vừa một cái đặt xuống bên cạnh.
“Nghe…”.
“…”.
Đầu dây bên kia không có phản ứng, chỉ có tạp âm là tiếng “lạch… cạch”.
“Ai vậy?”.
“Cô tên là gì, cô đang sống cùng một con hồ ly có phải không?”.
Một giọng nói phụ nữ không đều hơi, lúc nhanh lúc chậm, lúc nhấn mạnh lúc bay cao, Nghịch Nhi cau mày cầm điện thoại lên xem, rõ tên danh bạ hiện lên bốn chữ “Rắn Xanh Bảo Mẫu” mà lại ra giọng phụ nữ, cô nhếch bên mày… e là người này.
“Thế cô tên là gì? Gọi tôi làm chi?”.
Người phụ nữ kia thẳng thắng đáp ngay.
“Tôi là Bạch Xà, là người phụ nữ rất quan trọng của con rắn xanh, tôi thấy trong máy anh ấy để cô là “Tiểu Nhỏ Hào Phóng” nên bấm gọi thử, giọng của cô y hệt lần trước, cô là gì với hai người họ, nói mau, nếu không đêm nay tôi đánh hơi tìm đến tận nhà xé xát thịt cô ra đấy”.
“Thế mấy giờ thì đến nơi, tôi cũng mong chờ nhìn cho rõ gương mặt của con rắn bạch tạng ra như nào đấy, nhớ đến sớm kẻo tôi ngủ quên mất”.
TÚT…
Hết lục rồi tới bạch, Nghịch Nhi nhớ lời Hành Dục nói cái tộc rắn đa dạng như cái sở thú quả không sai!
18:15
Kỷ Hành Dục vừa về đến nhà còn đang nói chuyện điện thoại vào trong bếp lấy chai nước lạnh uống thì sau lưng truyền đến một cảm giác nóng nóng, eo anh bị ôm chặt từ phía sau.
“Về rồi~”.
Nghịch Tiểu Nhi vừa nghe giọng hắn đã giật mình tỉnh dậy mò đường xuống ngay, đầu óc cô choáng váng xuống cầu thang vô cùng chật vật, cho tới khi ôm chầm lấy cơ thể này, mát lạnh một cách khiến cô dễ chịu.
Kỷ Hành Dục kết thúc nhanh chóng cuộc gọi quay ra sau ôm lấy Nghịch Nhi…
“Nhớ?”.
“Nhớ~”.
Hắn mãn nguyện trong lòng nhưng vẫn thích trêu cô thêm tí nữa…
“Vậy sao không gọi cho anh, em bảo em ở trường giờ sao lại trốn về để bị cảm nắng?”.
Kỷ Hành Dục bế cô lên ngồi trên bàn còn anh đứng trước mặt làm điểm tựa đầu cho cô… Nghịch Tiểu Nhi vừa khó chịu vừa nóng ran trong người, kể ra trong năm nay cô mắc không ít lần bị ốm, kiểu này sức đề kháng yếu đi nhiều rồi.
Cô dưới ngực hắn lí nhí ra từng chữ.
“Ở trường chán… lúc về còn gặp Danh Ngục… lâu như vậy mới bị cảm nắng”.
Nói đến Danh Ngục anh liền đẩy cô ra xem qua sơ lược tổng thể người cô, thấy không có gì ngoài da mới yên tâm đi phần nào.
“Tên đó có làm gì em không, sao hắn lại tìm em?”.
“…”.
“Nghịch Nhi…?”.
“…”.
"Ưm… ".
Cô bất ngờ tóm lấy cổ anh kéo xuống chặn miệng lại bằng một nụ hôn nóng rực, chỉ là hôn ngoài môi, xong cô liền gục đầu xuống ngực anh trách móc…
“5 câu hỏi rồi, hỏi lắm thế?”.
Chợt cô nhận ra thứ mềm mềm nguẩy nguẩy sau lưng hắn liền ngước mặt lên nhìn, nhếch môi châm chọc.
“Hưng phấn v…ưmhmm!!!”.
Giây sau đó môi cô đã bị chặn kín, có trời mới biết hôm nay cô đột nhiên nhõng nhẽo với hắn như thế là như nào nhưng Kỷ Hành Dục dù cho có tim gan sắt đá đến mấy cũng không thể cưỡng nổi sự đáng yêu này của cô.
Có thể đối với người cùng giới chuyện này hết sức bình thường nhưng đối với một người đàn ông, khi đối mặt với sự mềm yếu của một cô gái không ít thì nhiều cũng sẽ rung động, đặc biệt với hắn đây còn là tiểu cô nương mà hắn trân quý, thương yêu nhất.
Chụt… âm thanh ám mụi bám đầy căn bếp ấm áp, cô nương theo sự uyển chuyển của anh, hai con người hai thân nhiệt chênh lệch hòa quyện vào nhau…
Đến lúc thả ra mặt Nghịch Nhi đã bị hắn làm cho đỏ ửng, cô chọc tay vào ngực hắn mấy cái.
“Làm về còn chưa đủ mệt? Đi tắm rồi gọi đồ ăn đi, tôi đói lắm rồi”.
Anh vòng tay siết eo cô chặt lại gần mình, cúi thấp đầu sát xuống cọ vào má cô…
“Tôi? Em còn xưng tôi? Nói lại…”.
“Xưng vậy thì có làm sao… ưm…”.
Không cho cô nói hết Kỷ Hành Dục lại được đà chiếm thế thượng phong khóa môi cô lần nữa… đến khi sợi chỉ bạc xuất hiện, tiếng thở dốc của cô cất lên đồng thời với tiếng nói nhẹ nhàng…
"Em… là em đói… được chưaaa… ".
Kỷ Hành Dục bế cô lên, hắn để Nghịch Nhi vừa câu chân bám tay ôm lấy hắn trước ngực mà một mạch mang cô lên phòng… thả cô xuống giường hắn lao tới hôn một cách ngấu nghiến… còn giở giọng cáo lưu manh.
“Tới ăn đi, bữa tối đẹp mắt đang ỏ trước mặt em này!!!”.