Ông nhìn cỡ nào cũng không ra anh là một người cả thèm chóng chán, chỉ là cảm thấy vị này bề ngoài chỉnh chu, ăn nói hơi lạnh lùng nhưng vẫn có tình cảm, ông dù gì cũng có tuổi, con gái cũng đã lớn vẫn chưa có nổi mảnh tình vắt vai, ông lo lắm.
“Con nhỏ khốn nạn, mày giấu người đàn ông của tao ở đâu rồi?? Trả cho tao”.
“Cái người phụ nữ điên này, đàn ông gì của cô mà ở nhà tôi, cô là ai… A”.
Ngoài cửa vang lên tiếng cãi vả, xô đẩy. Hắc Quản vừa nghe đã nhận ra giọng của ả nữ nhân kia, liền chạy ra ngoài xem, người đàn ông trung niên cũng cuốn lên đi theo sau.
Con gái ông bị ả làm cho toét miếng thịt ở cổ tay, máu chảy ra không ít, cảm thấy có nói chuyện tiếng người ả cũng không hiểu cô liền tung đấm túi bụi vào ả, đá ả văng ra nằm giữa lộ.
“Dám động vào bà, đồ điên!”.
“Tiểu Vỹ, tay con…!!!”.
Cha cô từ trong chạy ra thấy cổ tay cô gớm đầy máu liền sốt sắn trợn trừng, cô liền đưa tay chắn ngang trước mặt.
“Cha con không sao, lát nữa đi bệnh viện băng bó là ổn. Cha vào nhà đi, ngoài này có con chó điên cắn người đấy!”.
Hắc Quản đứng bên vệ đường chán ghét nhìn ả ta nằm sõng soài giữa lộ, ngoảnh lại nhìn hai cha con nọ, cô nàng như biến thành con nhím sựng đầy gai bảo vệ cha ở sau lưng, anh thở dài một tiếng đi tới hai cha con họ.
“Thành thật xin lỗi, cô ta không được bình thường. Tôi sẽ đưa con gái chú đến bệnh viện băng bó, chờ tôi một lát”.
Nói rồi anh ra giữa lộ xách ả ta lên mang vào nhà, là bị đánh cho bất động, phụ nữ ngày nay ai cũng bảo thủ như vậy sao, nhìn dáng vẻ của Tiểu Vỹ khiến anh nhớ cái dáng vẻ mới đầu gặp Nghịch Tiểu Nhi, cũng là những con người phủ đầy gai khó nói chuyện, anh phải tốn biết bao thời gian mới quen được tính cách của cô nhóc kia giờ lại gặp thêm nàng này.
Lát sau dừng trước nhà họ là chiếc ô tô đen sang trọng, anh bước xuống mở cửa xe.
“Nhanh đi băng bó, nhờ cậu đấy!”.
“Cha… con tự đi được”.
“Nói nhiều đi vào!”, ông đẩy Tiểu Vỹ ngồi vào xe rồi nói nói gì đó với Hắc Quản, lát sau anh trở vào, nhanh chóng đạp chân gas vụt xe đi mất.
“Anh chạy nhanh lên đi, tôi còn phải về nhà, nhỡ đâu cô ta lại chạy qua tìm cha tôi thì sao?”.
Cô ngồi bên ghế phụ sốt sắn không yên, cánh tay chảy máu vẫn không khiến cô cau có mà toàn chỉ nghĩ đến cha, có đứa con gái như này cũng mát lòng mát dạ.
“Tôi trói cô ta vào phòng rồi”.
Câu nói này khiến cô phần nào yên tâm, nhưng vẫn không nuốt nổi cơn tức.
“Con mẹ nó, anh giữ chó kiểu gì thế hả? Tôi mà khi nảy không ngơ ngác đã đấm chết mẹ cô ta luôn cho rồi, thù này tôi không quên đâu, còn nữa, phiền anh tránh xa cha tôi ra, ông ấy vô hại, muốn gì thì nhắm vào tôi đây này, mà tôi với anh cũng không quen biết, tốt nhất là nước sông không phạm nước giếng”.
Cô tuôn ra một tràng lời nói xong liền ngồi ngay ngắn lại cho anh chở tới bệnh viện, xe vừa đỗ lại Tiểu Vỹ liền vụt ra khỏi xe chạy đi mất.
Trong bệnh viện, phòng nghỉ của bác sĩ vừa sáng đèn đã bị cô mở toang cửa xông vào.
“Nghiêm Nghiêm, băng vết thương này giùm tôi với, nhanh lên tôi còn về”.
Cô xông vào phòng với cánh tay đầy máu khiến vị y kia vừa thấy đã hoảng hồn choàng dậy.
“An Vỹ, cậu bị gì vậy? Ngồi xuống đây nhanh”.
Dư Nghiêm lập tức khử trùng, cắt da thừa đi băng bó lại cho cô. Vết cào nát bét mấy mảnh da xung quanh đó, nhìn thì thấy đau nhưng thật chất là không mấy nghiêm trọng đến bên trong.
“Được rồi cảm ơn cậu tớ về nhé, tối nào rảnh bao cậu đi ăn đồ nướng!”.
Cô vừa nói vừa bấm điện thoại để chuyển tiền thì một luồng gió thổi ngang qua tay, từ sau cô chìa ra một cánh tay đen ngòm kẹp tờ tiền mệnh giá lớn nhất vào giữa 2 ngón đưa đến trước mặt vị y kia trong sự ngỡ ngàng.
“Không cần thối!”.
Dư Nghiêm còn chưa hết bàng hoàng cầm lấy tờ tiền thì anh đã xoay người bỏ ra ngoài, cô liền đuổi theo.
“Này, tôi tự trả tiền, đọc số tài khoản đi tôi chuyển tiền trả anh”.
“Cô có muốn về ăn cơm cùng cha cô hay không? Im lặng theo tôi vào xe!”.
Nói rồi anh quay người đi tiếp, bóng lưng cao lớn dần xa dần tầm mắt của cô, thân y phục đen nổi bật giữa cái nơi từ đèn đuốc cho đến con người đều toàn y trắng như này.