Nghịch Tiểu Nhi vừa về đến nhà đã thấy Chu Đảo mặt mày hớn hở chạy ra nghênh đón.
"Chú, khóa cửa!".
Cô xoay qua lắc lắc Kỷ Hành Dục, hắn say khướt đến không hay trời trăng gì, nếu để Chu Đảo nhìn thấy hắn thì sau này phiền phức, "Mau biến thành cáo nhanh lên rồi chui vào túi của tôi, Hành Dục nghe không, biến thành cáo đi!".
Kỷ Hành Dục bị cô lắc đến nôn mửa cuối cùng cũng tỉnh dậy, bị cô hét vào mặt hắn hoảng loạn quy về hình cáo rồi ngoan ngoãn bị cô nhét vào túi, lúc này cửa xe mới mở ra, Nghịch Nhi hớn hở chạy tới bên Chu Đảo.
"Chú A Đảo, chú lừa con, giờ sao chú lại ở đây?".
Chu Đảo gặp được Nghịch Nhi liền vui mừng cười híp cả mắt, xoa đầu cô vừa đi vào nhà vừa nói, "Năm nào ông chủ, bà chủ cũng đường đường chính chính công khai tổ chức năm nay lại là đặc biệt nhất nên chú đã đưa ra ý tưởng này, cha mẹ con trong nhà mau vào trong gặp họ đi!".
"Vâng, con không gặp cha mẹ hơn sáu tháng rồi đó!".
Cô hớn hở chạy vào nhà, Tử Thiên và Tô Nhật đang đứng trong bếp làm mấy món khai vị, vừa thấy cô Tô Nhật liền buông đũa chạy tới ôm hôn tới tấp.
"Con gái mẹ lớn nhanh quá! Mẹ phải sinh thêm đứa nữa mới được!".
"Cha mẹ làm con bất ngờ lắm đó! Cha mẹ tuyệt lắm!".
"Con gái thích là được!", Nghịch Tử Thiên mỉm cười với cô.
Ông tự biết câu nói của Tô Nhật cũng nhằm trách ông quá lơ là việc chăm sóc con cái.
Một năm về nhà nhiều nhất 3 lần, mỗi lần ở tầm 2,3 ngày rồi lại đi, thường là vào sinh nhật cô và các ngày lễ lớn.
Bữa cơm tối ngập tràn hạnh phúc của một nhà ba người cùng Chu Đảo và Lục Xà hay với cái tên khác là Hắc Quản.
Kỷ Hành Dục bị ném lên phòng ngủ mê man không hay trời trăng gì.
Sau bữa tối Chu Đảo và Hắc Quản trở về nhà, cha mẹ cô vào phòng nghỉ ngơi và Nghịch Nhi trở về phòng riêng! Căn phòng vừa vào liền ngửi thấy mùi bia, uống cũng hay lắm! Bia làm như nước lọc vậy.
Nghịch Nhi vừa đến gần hắn đã đánh hơi thấy mùi cô liền mở mắt tỉnh dậy...
"Nghịch Nhi!", hắn kéo tay cô lại bỏ vào trong tay cô một nhúm lông, "Rụng lông đuôi rồi!".
Đám lông trắng mềm mịn được đặt lên bàn, hắn làm úp xuống giường kéo áo lên để lộ khoảng lưng bị đỏ hỏm.
"Là do khi nảy tôi kéo khóa gấp quá à? Để tôi tìm thuốc bôi cho cậu!".
"Uhm~!".
Hắn tận hưởng ngón tay cô xoa xoa lên vết thương khiến nó mát lạnh, thuốc ngấm vào da không lâu sau đã khô hẳn, Nghịch Nhi kéo áo lại cho hắn rồi đi vào nhà tắm.
Cạch...Cửa phòng tắm đột ngột mở ra, con ma rượu ló đầu vào liền bị cục xà phòng bay thẳng vào mặt không thương tiếc.
Nghịch Tiểu Nhi quá quen với tình huống này nên cô bình tĩnh ngồi trong bồn tắm đầy nước nhìn hắn hỏi.
"Lại gì nữa! Muốn ăn đấm lắm rồi có đúng không?".
"Nghịch Nhi, tắm cho tôi với!".
Gì???
"Nói lại! Cho tôi tắm hay tắm cho tôi?".
"Tắm cho tôi áaa~", hắn bị đạp ra ngoài rồi khóa trái cửa lại.
Còn bị mắng, "Vô sỉ!".
Đợi Nghịch Nhi tắm xong mới ném hắn vào trong bồn, quần áo ướt sũng dính vào da, gợi cảm vô cùng!
"Chết tiệt! Cậu mau biến lại thành cáo đi, tôi tắm cho cậu!".
"Không thích, tắm như vậy đi".
"Vậy thì tự mà tắm!".
Cô xoay người đi lại bị hắn kéo trở lại, đúng là đói đòn! Cả người cô vừa tắm xong lại bị làm cho ướt sũng, bộ váy ngủ màu xanh rêu kiểu dáng xếp li dài đến đầu gối.
Hắn ôm chặt Nghịch Nhi vào người, nói thật hắn rất muốn làm lưu manh vào lúc này.
"Nghịch Nhi, em có thích tôi không?".
"Đúng là đói đòn rồi đúng không?".
Chụt...hắn cúi xuống hôn lên trán cô, đưa đầu cô tựa vào ngực hắn.
Nghịch Tiểu Nhi có nghe không? Có nghe nhịp tim tôi đang đánh trống tưng bừng vì được tiếp xúc với em.
Cơ thể hắn phát ra một hương thơm kì lạ, Nghịch Nhi ngửi ngửi một lúc liền khiến hắn bật cười.
"Là mê hương của hồ ly, loài hồ ly dùng nó để đánh mê con khác giới, tôi không muốn dùng nó với em nhưng nghe nói mùi hương khá dịu nên không loại bỏ! Tuyến đó nằm ở đây, Nghịch Nhi không thích tôi liền rút bỏ".
"Không cần, cứ để vậy đi!".
Cô giữ tay hắn lại.
"Em thích?".
"Ừ!".
"Vậy có thích tôi không?".
"Ừ!".
"Là có thích hay không?".
"Có!".
"Thích tôi hay thích mê hương!"
"Thích mê hương!"
"Nghịch Nhi, em làm tôi mừng hụt đó!"..