Edit: Băng Di
“Vương gia.”
“Tham kiến Vương gia.”
Chu Cao Húc gật đầu tiến vào sân, ngẩng đầu chỉ thấy Tiết Trạm ngồi ở sân trong bên cạnh bàn đá, một miệng trà một ngụm điểm tâm ăn đến bất diệc nhạc hồ, thần thái kia còn kém viết trên ót hai cái chữ to ‘sung sướng’.
“Bổn vương còn lo lắng thế tử sống không quen nếp, hiện giờ xem ra thế tử đến là vui vẻ tự đắc.”
Tiết Trạm đứng dậy: “Thịnh tình của Vương gia, Trạm không dám không tuân.”
“Ngồi ngồi, thế tử đừng khách khí, cứ xem nơi này giống như nhà mình, có yêu cầu gì cứ việc nói.”
“Vậy Trạm cứ từ chối thì bất kính quá, “Tiết Trạm cười nói: “Nghe nói Thanh Châu có một loài cá nước ngọt hương vị ngon dị thường, cơ hồ thế gian khó cầu, Trạm chỉ nghe kỳ danh nhưng vẫn vô duyên thưởng thức, hiện giờ còn muốn Vương gia nhọc công để Trạm hoàn thành tâm nguyện.”
Nguyên bản chỉ nói khách sáo, không ngờ Tiết Trạm lại thực sự yêu cầu, Chu Cao Húc sửng sốt sau đó mím môi vui vẻ: “Thế tử thật là một diệu nhân.”
“Vương gia nói quá.”
Tiết Trạm lạnh nhạt cười, mi gian anh khí bức người không có một chút hèn mọn của kẻ làm tù binh, giơ tay nhấc chân lộ vẻ lưu loát của quân nhân, nhưng Chu Cao Húc phi thường rõ ràng, mỗi ngày phân lượng nhuyễn cân tán hạ ở trong thức ăn đủ để cho một nam nhân tráng niên tê liệt ngã xuống giường, đừng nói bảo trì dáng vẻ phong tư, có thể dựa vào chính mình đứng lên đều tính là anh hùng!
Nghĩ đến đây thần sắc thưởng thức trong mắt Chu Cao Húc càng phát ra rõ ràng, ngữ khí cũng không biết bất giác hiện ra một loại thần thái nhàn thoại: “Thế tử đối với chuyện ngày hôm qua bổn vương nói suy xét như thế nào rồi?”
“Từ khi Trạm vào ở vương phủ, Vương gia mỗi ngày nhất định hỏi, chẳng lẽ sẽ không ngại phiền chán?”
Chu Cao Húc khoanh tay, nét mặt biểu lộ ý cười nhìn như rất hào sảng: “Đối với người anh hùng như thế tử vậy, mỗi ngày hỏi ba lần, bổn vương cũng không chê phiền.”
“Thế nhưng Trạm đã nghe phiền nha.”
Tiết Trạm giả vờ thở dài, Chu Cao Húc sắc mặt cứng đờ, miễn cưỡng nặn trở về: “Xem chừng hôm nay bổn vương lại nghe không được lời muốn nghe rồi.”
“Còn thỉnh Vương gia thứ tội.”
“Không trách thế tử, là bổn vương quấy rầy rồi. Bổn vương ngày mai lại đến.”
Tiết Trạm cười ha ha nhìn người rời đi, trong lòng khinh bỉ xem thường đựng đầy một cái sọt còn giả bộ lạnh lùng. Nghĩ muốn chiêu an còn một ngụm bổn vương bổn vương. Bưng cái bản mặt tự cao tự đại đến làm ra vẻ ‘ta tán thưởng ngươi, chỉ cần ngươi quy thuận, ta cái gì cũng bằng lòng với ngươi’, sách, ghê tởm không chứ? Khi dễ hắn ngốc phải không? Hắn xuẩn đến mức bị chiêu an sao? Bảo đảm chân trước chiêu an sau lưng tá ma giết lừa cũng không cần giải thích!
Chu Cao Húc ra sân, nam tử Tống Thời giả trang hoàng tước hôm nọ đem Tiết Trạm mang về cau mày ra chào đón: “Tiết Trạm này cũng quá không biết phân biệt, Vương gia năm lần bảy lượt vẻ mặt ôn hoà trao đổi, hắn lại nửa điểm không biết phân biệt.”
“Người tài ba có phần trì tài ngạo vật khó tránh khỏi.”
Tuy rằng là khuyên giải nhưng trong lời nói của Chu Cao Húc vẫn có đốm lửa tức giận, Tiết Trạm nếu nghe xong xuôi sợ là sẽ mắng một câu ngụy quân tử, nhưng ở trong tai những người trong vương phủ này lại là một tình cảnh khác.
“Vương gia tuy có chi tâm yêu tài, nhưng đối với loại ngoan cố xương cứng này, theo thuộc hạ nên đập vỡ toàn bộ để hắn biết được lợi và hại!”
“Không thể, “ Chu Cao Húc phất tay: “Tiết thế tử là anh hùng bất thế, vì nước lập vô số quân công, cứu vô số dân chúng, há có thể làm nhục như người khác? Vả lại thân phận Tiết thế tử phi nhiên, cùng đại bộ phận võ tướng trong triều có giao tình, một Tiết thế tử hoàn hảo vô khuyết cùng một Tiết thế tử vết thương ỉu xìu bên nào có lợi hơn, biết không?”
Nếu hắn khởi binh chính thức tạo phản, triều đình tất sẽ phái ra võ tướng đến đây trấn áp, đến lúc đó Tiết Trạm chính là con bài chưa lật, con bài chưa lật này nếu dùng thật là tốt có lẽ có thể tạo được chỗ trọng dụng làm cho người ta không tưởng được! Nhưng tiền đề là tuyệt đối không thể để cho người khác biết người đang ở trong tay hắn.
Nghĩ đến đây mí mắt Chu Cao Húc nhíu lại, trầm giọng nói: “Tăng số nhân thủ nhìn chòng chọc cho ta, tuyệt đối không để hắn cùng với người bên ngoài chuyển được tin tức, trong thành Thanh Châu cũng cần tăng mạnh canh gác, không thể lưu lại một thám tử!”
“Vâng, thuộc hạ hiểu được.”
Chu Cao Húc bên đây còn đang phân phó người tăng mạnh cảnh giới lại không biết Tiết Trạm bên kia đã muốn hiểu biết độc tính của dược hoàn, nhuyễn cân tán là bí dược của đại nội, không có giải dược, chỉ có thể dùng dược hoàn giải độc gia tốc bức ra độc tố, nhưng vấn đề là trong ba bữa cơm mỗi ngày của Tiết Trạm đều thêm nhuyễn cân tán, không ăn không được, một bên giải độc một bên lại kế tục gia tăng độc tố, cái này giống như tuần hoàn ác tính, nhưng thể chất Tiết Trạm mạnh mẽ, từng có huấn luyện miễn dịch độc tố, phân lượng của Chu Cao Húc cho rằng cực hạn so với người thường lại không biết với hắn trạng thái tốt nhất phải là gấp hai! Hơn nữa hiện tại có thuốc giải độc gia tốc, thân thể bài tiết mồ hôi, bài ra độc tố, tới thời cơ thích hợp rồi hắn tất nhiên có thể cho Hán vương một cái ‘kinh hỉ’ thật lớn!
Bất quá phải như thế nào thần không biết quỷ không hay xuất mồ hôi, hơn nữa là một lượng lớn mồ hôi, Tiết Trạm phải hảo hảo suy tính một chút, cuối cùng hắn thật sự tìm được một biện pháp, buổi chiều đem toàn bộ màn buông, cởi sạch quần áo liền trên giường lặng yên không một tiếng động gây sức ép, vì sợ xuất lượng lớn mồ hôi có hương vị làm cho người ta biết được, hắn còn phải dùng nước tắm rửa trước đó lau qua người, sau đó mới có thể mặc xong quần áo ngụy trang bộ dáng không có chuyện gì.
Huấn luyện có thể, xuất mồ hôi cũng vội vàng, cứ ngồi liền trên giường như vậy hắn cũng nhịn, lại cứ còn phải lặng yên không một tiếng động không thể phát ra một chút âm thanh, đem Tiết Trạm ấm ức vô cùng!
Ở lúc Tiết Trạm một ngày ba bữa cơm nạp liệu, không ăn không được, buổi chiều uống thuốc giải độc bị đè nén huấn luyện bài độc, tin tức hắn bị bắt, nhiệm vụ thất bại, dùng con đường đặc thù từ Thanh Châu truyền vào kinh thành, con đường đặc thù nầy là Tiết Trạm bày ra, tin tức này trước tiên lặng lẽ rơi vào trên tay Ngô Dụng cùng Thu Mão.
Bởi vì đề cập đến gian tế của Hổ Báo Doanh, hai người tâm thần câu chấn vẫn kiên quyết không dám lộn xộn, hai người nghĩ tới nghĩ lui, trước tiên đem tin tức tiết lộ cho Chu Kì Lân.
Không phải bọn họ quá tin tưởng Chu Kì Lân, mà là bọn họ biết, sốt ruột nhất hẳn là đối phương, quyền lực cùng uy tín của nhất phẩm Quốc công, còn có thủ đoạn xử lý tuyệt đối so với hai người bọn họ phải rộng hơn nhiều.
Thu được tin tức tâm Chu Kì Lân giảo như đốt, ánh mắt sắc bén đảo qua: “Các ngươi theo ta tiến cung.”
Tin tức truyền đạt vào kinh là thời điểm đêm khuya, Chu Cao Sí vốn cũng đã nghỉ ngơi, nhưng nội thị thông báo Trung quốc công cầu kiến, Chu Cao Sí lại không thể không vội vã phủ thêm quần áo.
“Truyền!”
Chu Kì Lân mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm nghị đánh một ánh mắt cho Ngô Dụng, Ngô Dụng lấy ra thư tín từ Thanh Châu truyền đến, Chu Cao Sí tiếp nhận, vừa nhìn phát hiện là một phong thư nhà bình thường, cái gì hỏi hầu đại bá, cái gì chúc mừng tam tỷ tỷ hôn sự đại hỉ, cái gì tứ đường huynh sinh con trai, trái xem phải xem cứ là một phong thư nhà bình thường hỏi bảy đại di, tám đại cô.
Ngô Dụng cung tay: “Hồi Hoàng Thượng, đây là một bộ phương pháp bí mã thế tử quy nạp truyền lại, tất cả con số đều đối ứng một chữ trong bí mã nguyên bản, ‘ đại bá đối ứng một’, tam tỷ tỷ đối ứng ba’, tứ đường huynh đối ứng ‘ bốn, hợp nhau là: Điền nội gian, thế tử Hán vương phủ’.”
Chu Cao Sí buông thư tín.
Ngô Dụng, Thu Mão quỳ xuống đất: “Là mạt tướng thất trách, gian tế cứ thế trà trộn vào Hổ Báo Doanh, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt.”
“Chuyện này về sau sẽ bàn, hiện giờ chính yếu làm sao đem Tiết Trạm an toàn không việc gì cứu trở về.” Chu Cao Sí phất tay ngăn lại hai người, lại nói: “Hoàng đệ này của trẫm, trẫm rất rõ ràng, có dã tâm, tự phụ, mê làm bộ đùa nghịch, chiêu hiền đãi sĩ, cái gì lấy đức thu phục người, trong khoảng thời gian ngắn Tiết Trạm không có nguy hiểm.”
Nghe vậy Ngô Dụng, Thu Mão không có nhẹ nhàng thở ra, bởi vì bọn họ phi thường rõ ràng chủ tử nhà mình cũng không phải người cứ ngồi chờ chết, chắc chắn sẽ hao hết tâm tư đột phá! Thành công đương nhiên giai đại vui mừng, ngược lại thất bại, Hán vương tất nhiên thẹn quá thành giận!
Đến lúc đó chiêu hiền đãi sĩ, dối trá nguyên bản tất nhiên giả vờ không được.
Chu Kì Lân cũng rõ ràng điểm ấy, nắm tay ở sau người sớm xiết chặt đến trắng nhợt, mím môi nói: “Hoàng Thượng, thần nguyện tự thỉnh đi vào Thanh Châu.”
“… Như thế Chu khanh cần phải đem Tiết Trạm an toàn không việc gì mang về đến đây đi.”
Chu Kì Lân bên này suốt đêm chạy tới Thanh Châu, trên thực tế sự lo lắng của bọn họ dĩ nhiên trở thành sự thật, Tiết Trạm thừa dịp Chu Cao Húc lại tiến đến hỏi thì lấy mảnh nhỏ ấm trà làm lợi khí cưỡng ép hắn, nghĩ muốn bắt con tin chạy ra khỏi Hán vương phủ, nhưng không nghĩ tới Chu Cao Húc liều mạng tự làm tổn thương mình, trả giá phản kích!
Băng bó miệng vết thương trên cổ, Chu Cao Húc cực tức giận đáng khinh: “Bắt nghịch tặc xứng đáng có phần thưởng!”
Có những lời này của Hán vương, gần như toàn bộ thị vệ của vương phủ đều tụ tập tại tiểu viện nho nhỏ này, lấy đao cầm kiếm đông nghìn nghịt một mảnh, Tiết Trạm đành phải xông vào, nhưng thị vệ vương phủ nhiều dữ dội, trong đó phần đông lại có cao thủ giang hồ hào khách, cho dù Tiết Trạm lợi dụng ‘thời hạn tuyệt đối’ tính toán tất cả quy luật công kích nhưng vẫn là chân lý hai đấm khó địch bốn tay!
Tiết Trạm thất thủ bị bắt, vương phủ đại đại tiểu tiểu thương vong đạt tới con số kinh người: Một trăm năm mươi người!
Chu Cao Húc vừa tức vừa giận! Nhưng tức giận cũng đồng thời vừa thật bụng có chút tán thưởng chiến lực của Tiết Trạm, thị vệ vương phủ đao thật thương thật không phải kỹ năng giả, thương vong một trăm năm mươi người, đây vẫn là tình huống hạ nhuyễn cân tán, vậy không dùng nhuyễn cân tán thì thế nào?
Đè ép tức giận lại, Chu Cao Húc gầm nhẹ: “Ép vào địa lao! Gia tăng trông giữ! Nếu lại có một chút sai sót, bổn vương đóng cửa hỏi tội các ngươi!” Có thuộc hạ dựa sát vào bên tai góp ý kiến, trong mắt Chu Cao Húc hiện lên do dự, nhưng thấy thảm trọng thương vong của thị vệ vương phủ, mạnh mẽ cắn răng một cái: “Xuyên thủng xương tỳ bà của hắn cho bổn vương!”
Mày Tiết Trạm nhướng lên.
Chu Cao Húc nghiến răng: “Thế tử rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chớ trách bổn vương ngoan độc! Người tới, áp chế đi!”
Nguyên bản đãi ngộ dành cho thượng khách nháy mắt biến thành tù nhân, có lẽ người thường sẽ nói câu không đáng, nhưng có đáng giá hay không chỉ có thử qua mới biết được, trong tự điển của Tiết Trạm chưa từng có khái niệm chờ cứu viện!