818 Về Câu Chuyện Binh Vương Xuyên Qua

Chương 92: Tang nghi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Băng Di

images 3

Tiết Trạm cũng chỉ ngủ mấy canh giờ, sau khi tỉnh lại Bạch Nhã vừa khóc, Tiết Lan vừa khuyên, cuối cùng cũng không còn liều mạng như trước đó nữa, tuy rằng hơn phân nửa thời gian vẫn là canh giữ ở linh đường, nhưng chung quy vẫn có thời gian nghỉ ngơi một chút.

Tiết Trạm khôi phục bình thường, Tiết Côn lại bắt đầu mất hồn mất vía, hắn thường xuyên tránh đi tầm mắt đến chỗ khác ngẩn người, Tiết Úy Chi còn nói hắn mệt mỏi, thường thường đem hắn đuổi đi nghỉ ngơi, chẳng qua là khi nằm trên giường Tiết Côn nghĩ càng nhiều!

Ngẫm lại tiếp tục như vậy không được, Tiết Côn khó chịu đi theo Tiết Trạm quay về tiểu viện, thuận tay đóng cửa lại.”Ca, “

Tiết Trạm quay đầu: “Biểu tình ngưng trọng như vậy, khó có thể nào ở bên ngoài có hai lòng?” Nói xong ngồi xuống, uống một ngụm trà: “Nếu là việc này, cầu ai cũng vô ích, nằm xuống chờ đánh đi.”

Tiết Côn vuốt mặt, vẻ mặt ngưng trọng ngồi vào bên cạnh: “Đừng nghĩ ngăn đầu đề câu chuyện, ngày đó đệ thấy được.”

“Nhìn thấy cái gì rồi?”

“Trung quốc công hôn ca, còn nói ‘ đừng sợ, ta sẽ vẫn cùng ngươi, cho dù tóc bạc trắng xoá ’.”

“Cho nên?” Tiết Trạm buông chén trà, nhìn đệ đệ nhà mình một bộ như trời muốn sụp.

“Ca biết?” Tiết Côn trừng lớn mắt, nghĩ đến cái gì đó mạnh mẽ chồm người tới: “Là Trung quốc công ép buộc ca?”

“Đều đã làm cha rồi, tại sao còn ngây thơ như vậy?” Đệ đệ nhà mình cho ra cái kết luận như vậy, Tiết Trạm cũng là say, trắng mắt nhìn hắn: “Ca ta là người có thể ép buộc dễ vậy sao?”

“Vậy ca là tự nguyện?”

Tiết Trạm nhíu mi: “Lưỡng tình tương duyệt, như thế nào chuyện đến miệng đệ liền thay đổi ý nghĩa vậy?”

Không phải bị lừa bịp sỗ sàng, cũng không phải bị ép buộc, nhưng kết quả lưỡng tình tương duyệt cũng không làm cho Tiết Côn cao hứng nổi.

“Là ta đoạn tụ cũng không phải đệ đoạn tụ, vẻ mặt đệ đau khổ làm cái gì?”

Tiết Côn ôm đầu ngồi chồm hổm: “Đệ tình nguyện là đệ đoạn tụ...”

“Nói mê sảng cái gì vậy? Đứa nhỏ cũng có hai còn nói cái gì đoạn tụ, tin hay không ta dạy cho đệ làm người một lần nữa?” Tiết Trạm tức giận đá hắn: “Đứng lên!”

“Việc này còn có người khác biết không?” Tiết Côn vuốt mặt, áp lực hỏi.

“Nhạc phụ đệ, đại cữu tử của đệ đều biết, Ngô Dụng bọn họ, “Tiết Trạm mím môi: “Còn có nãi nãi.”

“Nãi nãi cũng biết?” Nhớ tới thái độ trước đó của Thường thị đối với Chu Kì Lân, giật mình nói: “Khó trách, vậy ca dự định ra sao? Ca hiện tại khác ngày xưa, chẳng lẽ cả đời không thành thân sao?”

“Thân là võ tướng chinh chiến sa trường, sao có thể nói cả đời dài như vậy?” Tiết Côn tức giận nhìn hầm hầm, Tiết Trạm cong tay lại búng lên trán hắn: “Cho nên chỗ cha nương đệ phải phí tâm nhiều rồi, hàng năm ta không ở, Tiểu Lan lại xuất giá không thể thường xuyên trở về, đệ phải bồi cha nương nhiều một chút.”

“Đệ biết. Ca nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cuộc nói chuyện của hai huynh đệ chấm dứt như vậy, Tiết Trạm tự đi nghỉ ngơi không nói chuyện nữa, Tiết Côn quay về tiểu viện của mình, nhìn tiểu bánh bao ăn bú no ngủ đủ vẻ mặt thỏa mãn, vẫy lui nha hoàn bà tử, ngồi vào bên giường kéo tay Địch Khanh Khanh áy náy: “Ngày trước ước định đáp ứng nàng du sơn ngoạn thủy nhàn vân dã hạc sợ là phải nuốt lời rồi. Ta chuẩn bị vào quan trường.”

Phản ứng đầu tiên của Địch Khanh Khanh là đứng dậy, mặt mày lạnh lùng: “Là ai làm chàng tức giận? Nói, ta đánh hắn không thể tự gánh vác cuộc sống!”

Tiết Côn vội đem người đè quay về trên giường, ém chăn: “Không ai làm cho ta tức giận, ta chỉ là nghĩ, có hôn sự của Tiểu Lan, nhà của chúng ta văn võ kiêng kị thì vẫn là thùng rỗng kêu to, ngược lại ta là nhân mạch sinh ra không phải trong gia đình bình thường, loại sự tình này người khác cầu cũng cầu không được, ta chẳng lẽ lãng phí hay sao?” Hai người thanh mai trúc mã, đánh một trận nhỏ thì cảm mến nhau còn ngầm đính ước, Tiết Côn biết chút lý do ấy sẽ không thuyết phục được, lại nói: “Nãi nãi qua đời, chúng ta cùng đại bá dù sao vẫn phải ở riêng, đến lúc đó tước vị thế tử của ca cũng sẽ trả lại cho Thừa Dật, tuy nói lấy năng lực của ca sau khi trả lại tước vị thế tử cũng sẽ không tay trắng, nhưng tóm lại cần phòng ngừa chu đáo, đã là cha nương của đứa nhỏ, ta không thể đem tất cả gánh nặng áp đến trên người một mình ca.”

“Cái gì đem trọng trách áp đến trên người một mình ca? Thân phận ‘Phúc Trữ huyện chủ’ của ta là giả sao?” Địch Khanh Khanh xem thường vị hôn phu nhà mình: “Nếu chàng sửa chủ ý là vì sợ cha mẹ chịu ủy khuất vậy cũng không có gì lớn, trước không nói tính tình bao che khuyết điểm của đại ca, thân phận Trấn Bắc hầu phủ bên phía ta cũng không thể coi khinh, vả lại, đợi chàng học xong trở thành đại nho dạy học đương thời, đến lúc đó chàng có học sinh khắp thiên hạ, ai lại dám coi thường chàng?”

Trở thành một thế hệ đại nho nổi tiếng muôn đời là tâm nguyện trước kia của Tiết Côn, nhưng mà trải qua chuyện mấy ngày nay, bị kích thích vì chuyện ca nhà mình đoạn tụ đoạn đến trên người nhất phẩm Quốc công, Tiết Côn thật sâu cảm thấy hắn không thể làm vướng chân ca nhà mình nữa, cho dù không đạt được phẩm giai kia, nhưng ít ra có thể tự mình đứng lên, như vậy về sau hai người có lục đục cãi nhau, ca hắn cũng không phải buồn phiền vì chuyện trong nhà nữa.

“Ta đã nghĩ qua, ý niệm trở thành đại nho có thể sau này thôi đẩy cũng tới, đợi nhập sĩ có kinh nghiệm mấy chục năm, nhân tình hiểu rõ, đến lúc đó sẽ lại đi dạy học, cũng có thể làm chơi ăn thật, chỉ đọc sách, ngược lại có nhiều lý luận suôn.” Nói xong sờ sờ tay của kiều thê, không mềm mại, thậm chí nốt chai nhiều năm múa đao múa thương cũng còn chưa dưỡng tốt, bất quá Tiết Côn thích: “Nàng vứt bỏ chiến công thu liễm tính tình, vì ta sinh con đẻ cái, chẳng lẽ còn để cho người ta nghị luận sau lưng là nàng gả cho một người nhu nhược? Không nói quyền khuynh triều dã phong hầu bái tước, ta chỉ hy vọng ít nhất lúc người khác nói chuyện sẽ nói nàng gả thật may mắn, gả giá trị!”

Địch Khanh Khanh trừng lớn mắt, vệt đỏ ửng từ lỗ tai vẫn kéo dài đến trên mặt, quở trách nói: “Hảo hảo như thế nào liền kéo ta vào? Chàng muốn phần công danh làm rạng rỡ tổ tông, ta còn ngăn chàng hay sao?”

“Người hiểu ta không ai bằng Khanh Khanh!”

“Đi ~” Địch Khanh Khanh mắng hắn, vệt đỏ ửng trên mặt lui được một nửa hỏi: “Cha nương thế nào rồi? Bọn họ tuổi lớn, đừng nhọc sức nhiều, cũng khuyên nhủ Trạm ca nhiều một chút, gây sức ép bản thân như vậy, nãi nãi dưới suối vàng có biết sẽ rất đau lòng đấy.” Nói xong hướng về phía hai đứa nhóc ra vẻ ghét bỏ nói: “Đều là do hai đứa nhóc hỗn đản này, sớm không sinh muộn không sinh, cố tình đợi đến lúc này, hại ta không thể dập đầu trước linh cửu nãi nãi.”

Ánh mắt Tiết Côn ảm đạm đi một chút, lập tức nói: “Yên tâm, dập đầu trước nãi nãi ta làm thay nàng.”

“Mấy chuyện thế này còn có thể thay thế sao?”

“Làm sao không được? Ta và nàng là phu thê một thể, chuyện gì không thể thay thế?”

Địch Khanh Khanh liếc trắng hắn: “Ít nói nhảm.” Nói xong nháy mắt thấp giọng hỏi: “Bên kia thế nào?”

Tiết Côn cúi đầu: “Đại bá đem bà ta giam lỏng, không cho phép gặp khách, không cho phép xuất môn, cũng không cho đến linh đường hiếu lễ.”

Lão phu nhân Thường thị mặc dù thân thể ôm bệnh, y chính thái y viện cũng không dám tuỳ tiện kê đơn, nhưng Lưu thị này thật thật thiết thiết tham gia một chân làm cho Thường thị qua đời, bất luận bà ta có tâm, hay là thật sự lo lắng cho an nguy của Tiết Thừa Dật đến mức vô ý, ở trong mắt cổ nhân mà nói, loại hành vi này của Lưu thị đủ để nhắc tới tội danh ‘hại chết mẹ chồng’, nghìn người thóa mạ, thế nhân khinh thường! Càng đừng nói bà ta còn đẩy Địch Khanh Khanh một phen, làm cho nàng sinh non! May mắn thể chất Địch Khanh Khanh vững vàng, mẫu tử bình an, nếu không việc này còn khó nói!

“Tra qua chưa? Có liên quan không?”

Tiết Côn lắc đầu: “Không có, nếu không sẽ làm cho người ta thất vọng đau khổ.” Bởi vì oán hận đoạt quyền quản gia mà bà ta lợi dụng tôn tử ruột thịt để trả thù, vậy rất mất trí.” Bà ta quản gia vài chục năm, trong tay có mấy người trung phó, nhận được tin tức cho rằng ca sẽ không thật lòng thật dạ đi tìm, cho nên muốn đi cầu nãi nãi.”

“Tính tình của Trạm ca thẳng thắn vô tư, nếu đã nói mười năm thì chính là mười năm, bà ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, lòng dạ mình âm u còn tưởng rằng người khác cũng như thế, chậc, kết cục hiện tại là xứng đáng. Đúng rồi, bà ta sẽ không cho rằng Thừa Dật mất tích là do Trạm ca trù tính chứ?”

Tiết Côn bưng tới nước trong để nàng uống một ngụm nhuận miệng, nói: “Thật đúng là nàng đoán trúng, bà ta chính là lấy lý do này thuyết phục Cố Vũ Dung an bài người cho bà ta qua cửa, bằng không với sự an bài của ca, bà ấy không xông vào được sân trong của nãi nãi.”

Quyền lực quản gia trên tay Cố Vũ Dung không nhỏ, nếu không phải nàng có tâm cho phép qua, bằng lực của một mình Lưu thị làm sao có thể đột phá lớp lớp vòng vây? Mà kết quả chính là do phần chần chừ này, làm cho Lưu thị xông vào gây đại họa! Nếu Lưu thị là thủ phạm chính, nàng chính là tòng phạm! Kế hoạch này tượng trưng cho cái gì? Hại chết mẹ chồng của mẹ chồng, nàng thân là tức phụ của Lưu thị, nhất định sẽ chịu liên lụy, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến Tiết Thừa Dật!

“Đại bá hạ lệnh xử tử mấy trung phó của Lưu thị, còn lại cũng hạ lệnh ngậm miệng, xuất phát từ cân nhắc cho sau này, người mà Cố Vũ Dung mang đến từ nhà mẹ đẻ toàn bộ đuổi về Cố phủ, hiện tại do nương quản gia.”

Một tức phụ hại chết mẹ chồng, đây là gièm pha không nhỏ, thậm chí sẽ làm cho Định Viễn Hầu phủ bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, nên cho dù Tiết Tấn Chi hận Lưu thị thấu xương, cũng không thể trừ khử cho mau, ngược lại phải gắng hết sức giấu diếm! Nhưng thiên hạ không có tường nào không lọt gió, nên biết vẫn sẽ biết.

Ngay lúc mấy nhà biết được sự việc còn đang nghị luận, một ngày trước khi đưa tang lão phu nhân Thường thị, Lưu phủ tới cửa thương tiếc.

Tiểu tư sớm được phân phó nhanh như chớp chạy tới thông báo, Tiết Trạm vo vo góc áo.

“Rốt cục cũng đến đây.”

Lúc đó quản gia tự mình dẫn người ngăn ở cửa, không quan tâm chủ tử người hầu, chỉ cần có quan hệ với Lưu phủ, hết thảy không cho phép vào!

Huynh trưởng ruột thịt của Lưu thị tức giận lông mày chổng ngược: “Một cẩu nô tài còn dám ngăn đón đường của bản đại nhân? Bảo Tiết Tấn Chi đi ra gặp ta! Ta đến là muốn hỏi hắn, trong mắt hắn còn có đại cữu tử này hay không! Còn có nhạc phụ nhạc mẫu hay không!”

Quản gia mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, một bước cũng không nhường.

Lão thái gia cùng lão phu nhân của Lưu thị được dìu đỡ tiến lên, lão phu nhân Lưu thị cố gắng thẳng sống lưng, lời nói mang theo uy hiếp: “Bà thông gia qua đời, chúng ta dựa theo cấp bậc lễ nghĩa đến đây tế bái, vì sao lại ngăn đón chúng ta không cho phép vào cửa? Đây là đạo lý gì?”

Quản gia lật lật mí mắt: “Lão phu nhân nói cấp bậc lễ nghĩa, vậy nô tài muốn hỏi một chút, thái phu nhân chúng ta qua đời mấy ngày, ngày thương tiếc phong linh không đến, trước đưa tang một ngày thì đến, đây lại là đạo lý gì?”

Từ lúc hai nhà quan hệ thông gia, Lưu thị ỷ vào quan hệ thông gia hút máu Hầu phủ còn ít sao? Mượn danh Hầu phủ đã được bao nhiêu ưu đãi? Làm cho người khác ghê tởm chính là, ưu đãi tự mình ăn, xảy ra chuyện lại để Hầu phủ ra mặt giải quyết hậu quả! Xa không nói, lại nói khi Tiết Hằng chưởng quản Hổ Báo Doanh, Lưu thị đứng giữa kiếm lợi nhét bao nhiêu người vào để bỏ tiền vào túi riêng? Cuối cùng xảy ra chuyện lại một đám chuồn mất còn nhanh hơn thỏ, nếu không phải Tiết Trạm giải quyết dứt khoát, hiện giờ sợ là Hổ Báo Doanh đã sớm thành lịch sử, nào có phong cảnh hiện tại?

Trong mắt lão phu nhân Lưu thị hiện lên một chút chột dạ.

Lão thái gia Lưu thị cường thế bước lên bậc thang: “Lại làm sao thì lão phu cũng là nhạc phụ của Hầu gia các ngươi, ta xem ai dám ngăn cản!”

Tiết Trạm vén vạt áo ta bước ra, quản gia ngoan ngoãn thối lui một bước: “Thế tử.”

“Ừ.” Ánh mắt Tiết Trạm đảo qua, mím môi mở miệng: “Bậc thang của Định Viễn Hầu phủ ta khi nào thì ngay cả a miêu a cẩu cũng có thể lên?”

Già trẻ Lưu phủ tức giận phát nghẹn, lão thái gia Lưu thị tức giận chửi ầm lên: “Lão phu không so đo với một tiểu bối như ngươi, kêu Tiết Tấn Chi đi ra! Lão phu đến muốn hỏi hắn một chút, khi nào thì nhạc phụ tới cửa lại bị mấy cẩu nô tài gây khó khăn vậy!”

Tiết Trạm trên cao miết mắt nhìn xuống một hàng người của Lưu phủ, ý tứ trào phúng hàm xúc mười phần, mở miệng: “Cẩu nào đang sủa ở đây? Giữa ban ngày cũng dám chạy đến kêu loạn, cũng không sợ bị người ta dùng gậy đánh đuổi!”

“Ngươi! Làm càn!”Huynh trưởng Lưu thị tức giận sắc mặt trướng hồng, đầu ngón tay run rẩy chỉ Tiết Trạm: “Chúng ta khách khách khí khí tới cửa lại chịu sỉ nhục này, quả thực buồn cười! Bản quan nhất định phải thượng tấu chương tham Định Viễn Hầu phủ ngươi một quyển! Giữa thanh thiên bạch nhật trong mắt không có bề trên, Định Viễn Hầu phủ các ngươi còn có hiếu đạo liêm sỉ không!”

“Bản thế tử lại không chỉ tên nói họ, Lưu đại nhân kích động như vậy làm cái gì?” Tiết Trạm khinh bỉ bắt lấy tay hắn kéo lại gần, lệ khí lộ ra ngoài ánh mắt: “Lưu đại nhân thượng tấu chương buộc tội Định Viễn Hầu phủ ta còn phải đi qua nội các, tốc độ quá chậm, không bằng hiện tại theo ta tiến cung diện thánh, hảo hảo nói cái gì gọi là ‘hiếu đạo liêm sỉ’! Kể lại rõ ràng muội muội ngươi hại chết mẹ chồng như thế nào, hại chết nãi nãi của ta như thế nào, một thái phu nhân nhất phẩm cáo mệnh! Đi! Hiện tại bước đi, nếu Lưu đại nhân không đi được, bản thế tử phái kiệu nâng ngươi đi!”

Lưu thị bị dọa mặt không có chút máu, ra sức muốn giãy khỏi tay Tiết Trạm, lại phát hiện giãy như thế nào cũng không ra, càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng giãy, trong lúc nhất thời thể diện lót bên trong áo hay chăn, cái gì cũng không cần, chỉ nghĩ muốn thoát khỏi kiềm chế.

Tiết Trạm đột nhiên buông tay, lạnh lùng nhìn đối phương bất ngờ không kịp phòng ngã xuống bậc thang, thấp mắt hừ lạnh: “Nguyên lai còn biết sợ, bản thế tử còn nói già trẻ Lưu phủ các ngươi lá gan lớn trời sinh, không biết ‘sợ’ là gì đâu!”

Có người khác tới cửa tế bái lại không biết rõ tình hình cảm thấy Tiết Trạm hành sự quá mức láo xược, chần chờ lưỡng lự muốn tiến lên khuyên giải, dù sao cũng là quan hệ thông gia, nào có xé rách mặt như thế, phía sau có người hiểu rõ tình hình gắt gao giữ chặt, khách khách khí khí đưa lên thiếp kéo người kia đi vào.

Mặc kệ có tâm hay là vô ý, Lưu thị hại chết mẹ chồng đã là ván đã đóng thuyền, Lưu thị là đích nữ xuất thân từ Lưu phủ, trước đó vì nguyên nhân này mà thông qua hôn sự được hưởng hết ưu đãi, hiện giờ gặp chuyện không may Lưu phủ cũng trốn không thoát can hệ, nếu Lưu phủ biết sai biết lễ, nữ nhi xông vào gây đại họa như thế, Lưu phủ nên ba quỳ chín bái giải thích với Hầu phủ, sáng suốt nhất là chủ động đem người trở về Lưu thị, Lưu phủ lại ra mặt quản thúc Lưu thị, mặc kệ sống hay chết, sau đó lại chủ động xin Hầu phủ hưu thê, Lưu thị không được Hầu phủ che chở, sau khi chết không thể chôn ở tổ sơn của Hầu phủ, cũng không được Hầu phủ hương khói cung phụng! Cho dù Tiết Tấn Chi không hưu thê, vì danh dự của Hầu phủ lo nghĩ mà lựa chọn ém nhẹm việc này, Lưu phủ càng phải bày ra thái độ nhận sai, bởi vì việc này là giữ gìn danh dự của Hầu phủ đồng thời cũng giữ gìn danh dự của Lưu phủ!

Nhưng Lưu phủ là làm như thế nào? Lưu thị hại chết mẹ chồng, bọn họ làm cha mẹ huynh trưởng làm như không có việc gì, cũng như tân khách tụ tập tới cửa tế bái, đây là đoan chắc Hầu phủ sẽ không phanh khui bốn phía a! Đoan chắc Hầu phủ sẽ âm thầm chịu đựng a! Mà Lưu phủ bọn họ như cũ vẫn là quan hệ thông gia đương nhiên Hầu phủ phải tôn họ làm thượng khách!

Chuyện tới hiện giờ, Lưu phủ vẫn còn đang tính kế! Lấy danh dự của Hầu phủ ra tính kế! Người hiểu rõ tình hình đều lắc đầu, đã gặp qua người không biết không cảm thấy thẹn, lại chưa thấy qua người đã biết còn không cảm thấy thẹn, đối với người như thế, cùng hắn giảng lễ đó là vũ nhục chữ  ‘lễ’, nên làm cho bọn họ biết như thế nào ‘đau’!

Lão phu nhân Lưu thị khóc tiến lên: “Là lão thân dạy nữ nhi không đúng cách, lão thân có sai, cầu thế tử để cho lão thân ở trước linh cửu của thông gia dâng nén hương, lão thân xin lỗi bà ấy!”

Tiết Trạm không động, lạnh giọng mở miệng: “Muốn khóc tang đến chỗ khác mà khóc, đừng ô uế cửa nhà Hầu phủ ta!” Liền theo sau quát một tiếng sai người mang phối kiếm tới, dương tay ở trước đài vẽ ra một đạo hoành tuyến, khẩu khí lạnh đến mức tận cùng.

“Lấy tuyến này làm giới hạn, già trẻ Lưu phủ nếu vượt qua, bất kể người nào, tay vượt qua chém tay! Chân vượt qua chặt chân! Một chữ — Giết!”