*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Băng Di
Hùng Sư doanh là doanh tinh binh do hoàng đế trực tiếp quản hạt, diện tích gấp mười lần Hổ Báo Doanh. Phối cấp hoàn mỹ, chế quân nghiêm khắc, còn chưa tới gần cũng đã ngửi được ‘mùi’ lệ khí lúc có lúc không.
Tiết Trạm giao bái thiếp, không lâu sau Ô tướng quân tự mình ra ngoài doanh nghênh đón.
Chắp tay chào: “Tham kiến thế tử.”
Cùng cấp độ võ tướng, mặc dù không chênh lệch lắm, nhưng Tiết Trạm được thêm tước vị thế tử, gặp người cùng cấp xem như hơn người ta nửa cấp.
“Ô tướng quân khách khí rồi.” Tiết Trạm xuống ngựa chắp tay đáp lễ, khách khí nói: “Còn phải thỉnh Ô tướng quân chớ có trách ta không thỉnh từ trước mới phải.”
” Đừng khách khí, đều là quân nhân, nên qua lại nhiều hơn mới đúng.”
Vẻ mặt Tiết Trạm yên tâm: “Vậy ta đây an tâm rồi. Đến nha, mang lễ đưa lên.”
Một con lợn rừng cực đại thêm một con hươu béo ú được đưa lên.
“Trạm là một người thô thiển, đến cũng không có gì cầm trên tay, một chút món ăn dân dã trong rừng coi như là cho các tướng sĩ thêm món ăn đi.”
Ô Hùng: “......” Thì ra là nương điệu tây bì lấy cảm tình tới cọ cơm! (điệu tây bì (làn điệu trong ca kịch dân gian Trung Quốc, đệm với đàn nhị)
Nhìn một ngàn tráng hán xếp thành hàng chỉnh tề, mặt Ô Hùng có chút xanh mét.
“Cái kia, …”
“Còn thỉnh Ô tướng quân không ghét bỏ mới tốt.”
Nếu ta ghét bỏ các ngươi, có phải là các ngươi có thể dẹp đường hồi phủ quay về nhà mình ăn cơm không hả?
“Na, đừng khách khí.” Quốc công gia, thuộc hạ thực xin lỗi ngài!
“Thỉnh.”
“Thỉnh.”
Bên trong diễn võ trường vô số binh lính đang vung vũ khí, vừa giẫm chân vừa phối hợp với tiếng hô ầm ĩ, sát khí phóng lên cao tựa hồ có thể biến thành vật thật.
Chu Kì Lân đứng ở trên đài cao, tất cả binh lính dựa theo cờ hiệu thay đổi đội hình, áp sát vào nhau chừa ra một khoảng rộng.
La Nhất, Triệu Thập Nhất dẫn Hổ Báo Doanh chạy chậm bước qua.
Trăm người làm thành một đội, lấy đội trưởng làm chuẩn đạp bước nhỏ chỉnh đốn đội hình.
La Nhất, Triệu Thập Nhất đứng trước đội cùng hô lên: “Nghiêm! Về phía trước làm chuẩn!”
Chỉ thấy những bàn chân đồng loạt xoát xoát, thân hình thẳng tắp như cây tùng, lại xoát xoát vừa đi về phía trước vừa nhìn thẳng, khí thế kia vừa nhìn thấy đã kinh người!
“Nghỉ!”
Tư thế của một ngàn binh lính lại biến đổi, hai chân mở rộng ra cùng vai, thu bụng ưỡn ngực, hai tay chắp lại sau thắt lưng, tay này nắm lấy cổ tay tay kia.
Bên này Tiết Trạm có bậc thang không đi mà lại vừa leo vừa bò lên trên đài cao. Còn dùng cả hai tay hai chân nhất tề ra trận.
Vỗ vỗ bụi trên tay: “Quốc công gia đã lâu không thấy. Trạm, thật là tưởng niệm.”
Nhìn thấy nam nhân đẹp đẽ như thần nhưng mặt lạnh như sương trước mắt, Tiết Trạm thật tiếc hận không thể nhào đến.
Hiện tại nếu hắn nhào lên ôm một cái, vi phạm lễ nghi cơ bản có thể sẽ bị đánh không vậy?
Chu Kì Lân: “......”
” Quốc công gia không cần nghiêm túc như vậy nha, chúng ta làm quan đồng triều, cùng là võ tướng, lại còn là hàng xóm, nên hảo hảo ở chung có phải hay không?”
Chu Kì Lân thu hồi tầm mắt: “Thế tử thật có cách chế quân, mới ngắn ngủn một tháng đã làm cho mèo bệnh doanh rực rỡ hẳn lên. Chẳng qua là, hiện giờ còn quá sớm.”
Từ đài cao nhìn xuống là hiểu ngay. Hùng Sư doanh tựa như mãnh thú ăn thịt người, mặc dù tạm thời thu hồi móng vuốt sắc bén nhưng lệ khí vẫn mười phần như cũ, mà Hổ Báo Doanh tựa như một con cừu nhỏ đang bị mãnh thú vây quanh.
Tiết Trạm khoanh tay cười cười: “Không thể so qua làm sao biết?”
” Vậy theo như lời thế tử nói vậy.”
Chu Kì Lân nâng tay, Ô Hùng tiếp lệnh nhảy xuống đài chọn ra một ngàn tinh binh.
Rất nhanh sau đó, năm mươi cái đài cao được dựng lên. Quy tắc rất đơn giản, rớt xuống đài thì thua.
Có binh sĩ đem đến ghế tựa, dâng trà rót nước, Tiết Trạm đặt mông ngồi xuống: ” Tướng sĩ dưới tay của Quốc công gia tài giỏi giống như sao trên trời, đến lúc đó còn thỉnh Quốc công gia thủ hạ lưu tình mới tốt.”
” Đồng bào không lưu tình, trên chiến trường mới có thể bảo mệnh.”
” Ta vẫn là mầm cây nhỏ đang lớn, chịu không nổi kẻ đến ngắt hoa.”
Ô Hùng đứng phía sau Chu Kì Lân: “......” Người nào dạy thành ngữ cho Thế tử ngươi vậy?
” Hùng Sư doanh ta không có hạng người lừa gạt ….”
Còn có thể hảo hảo nói chuyện phiếm nữa hả? Người ta huyễn khốc như vậy, ba ba ngươi không nói cho ngươi không nên đi giao lưu bằng hữu sao?
Hổ Báo Doanh đang lớn mạnh quá rõ ràng, nhưng dù có lợi hại như thế nào cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn trở nên thân kinh bách chiến được như Hùng Sư doanh. Dù sao băng dày ba thước, một ngụm cắn sẽ không thủng. Chẳng qua là lần này Tiết Trạm chỉ thí nghiệm thôi, cũng không nghĩ mình sẽ thắng.
Trên lôi đài gia tăng quyền cước, tiếng hét cố lên bất giác bên tai, vẻ mặt Chu Kì Lân trên đài cao bất động như núi, còn Tiết Trạm lại ngồi không, chân còn phải đung đa đung đưa như chơi xích đu.
” Quốc công gia luyện binh như thần, một đám này mà thả ra chiến trường, dù không đánh địch nhân cũng phải sợ.”
Chu Kì Lân thu hồi tầm mắt: “Những kẻ cường thủ ngoài biên cương đều không phải là người thường.”
“Quốc công gia đừng trượng chí khí người khác mà diệt uy phong của chính mình nha, “Tiết Trạm vung chân như ngồi xích đu: “Phải biết rằng giặc ngoài biên cương tuy mạnh nhưng Đại Minh ta cũng không yếu, mười vạn thiết kỵ …”
Thanh âm líu lo im bặt, Tiết Trạm nhất thời mất thăng bằng, ghế tựa lệch ra, cả người trực tiếp ngã ra sau chỏng vó.
Chu Lệ một thân cải trang được Cẩm y vệ ủng ở chính giữa: “..... Phốc.”
Thái tử cũng cải trang: “..... Phốc.”
Hai tiếng ‘phốc’ cũng giống nhau, quả thực phụ tử ruột thịt.
Trương Tứ đang trên đài luận võ vì quá kinh ngạc mà bị đối thủ đánh lên mặt một quyền, bưng mặt bị đánh đau: “.... Xứng đáng.”
Tiếng lòng binh lính Hổ Báo Doanh: “Ngã thật là tốt! Ngã diệu! Ngã tuyệt!
Tiết Trạm luống cuống tay chân đứng lên, trừng mắt nhìn một đám vui sướng khi người gặp họa, nhảy xuống đài cao cùng Chu Kì Lân đi lên đón.
” Tham kiến….”
Chu Lệ ngăn cản hai người, nhẹ giọng nói: “Trẫm hiện tại cải trang, hai vị ái khanh không cần đa lễ, cứ xem trẫm như người rảnh rỗi đến đây giúp vui đi.”
Có ‘ người rảnh rỗi ’ nào tôn quý như ngài vậy sao?
Tiết Trạm dùng ánh mắt ý bảo thái tử: ngài không ngăn cản chút sao?
Thái tử ho nhẹ.
Bản cung ngăn cản hay không còn phải cần ngươi dạy sao?
Tiết Trạm đã quên, Chu Lệ cũng không phải là một con cừu nhỏ được nuôi dưỡng ở trong thâm cung, người đó từng tay đánh dân tộc Hung nô chân đá dân tộc Tiên Bi hung mãnh, độ bá có thể so với bá vương nha, năm đó còn ngự giá thân chinh đánh dân tộc Hung nô, nhìn chung trong lịch sử cũng chỉ có một vị hoàng đế như Chu Lệ vậy.
Chu Lệ lên trên đài cao, thái tử tự mình tìm vị trí tốt bưng nước rót trà.
“Sí nhi thoải mái đi, ngồi.” Nói xong phất tay: “Lại dọn sạch bàn mang mấy cái ghế đến đi.”
Ghế được đưa lên, Chu Lệ cười ý bảo Chu Kì Lân cùng Tiết Trạm: “Ngồi đi, đây là địa bàn của các ngươi, đừng câu nệ.”
Chu Kì Lân ngồi xuống đầu tiên, Tiết Trạm cười mỉa một tiếng cũng ngồi xuống.
Hắn có dự cảm. Việc này hôm nay sợ là bất thiện.
Trên đài luận võ lại tiếp tục, Chu Lệ ló đầu nhìn.
Mặc dù Hổ Báo Doanh không thể dùng lực nhưng cũng không phải là không hề phản thủ, ngẫu nhiên cũng hữu thần đánh ra được vài lần tốt, khiến người ta trước mắt sáng ngời.
” Xem chiến lực của Hổ Báo Doanh, Tiết ái khanh huấn binh có cách nha.”
Tiết Trạm khiêm tốn nói: “Là được Hoàng Thượng bảo vệ có thêm, để Trạm có vốn luyến chuẩn bị dụng cụ huấn luyện mới, mới có thể đề thăng được nhiều như vậy.”
“Tiết ái khanh rất khiêm tốn. Nhìn chung trong Đại Minh ta, trong một tháng ngắn ngủi đem một ngàn tân binh huấn luyện ra được bộ dáng như thế, dùng năm ngón tay có thể đếm được. Cho dù là trẫm, cũng không nhất định có thể thoải mái làm được như thế.”
“Hoàng Thượng đây là đùa Trạm rồi, ai không biết Hoàng Thượng dũng mãnh thiện chiến, vận binh như thần, ở đất phong, trong vương phủ chỉ có mấy nghìn phủ binh mà láng giềng mấy vạn tinh binh cũng không ai dám đến mạo phạm, điểm năng lực ấy Trạm không bì kịp một phần vạn của Hoàng Thượng.”
Theo như lời bình lịch sử: Chu Lệ đích thật là người tài ba, vừa là chính trị gia, vừa là quân sự gia.
Chỉ bằng binh lính trong phủ mà đánh dẹp tàn quân bắc nguyên, bốn năm ‘tĩnh nan chi dịch’ lấy ít thắng nhiều đánh bại mấy chục vạn đại quân của triều đình, sau khi đăng cơ đánh dân tộc Hung nô, đánh dân tộc Tiên Bi, đánh Tác-ta, đánh Triều Tiên, đánh giặc Oa, gần như từng hàng xóm đều bị đánh qua mấy trận, nhẹ thì đại bại ba mươi năm khôi phục không được, nặng thì trực tiếp biến mất trong lịch sử.
Cho nên nói, Kiến Văn đế là làm sao luẩn quẩn trong lòng đi chọc ghẹo vào tên cường đạo này? Ngoan ngoãn làm cháu ngoan được nâng niu, tuổi trẻ chính là tiền vốn, từ từ luộc chết Chu Lệ còn sợ mấy kẻ tiểu nhân cản lối hay sao?