8020 Hải Lý... Anh Vẫn Chờ

Chương 10




- Ui, cái ông này, giờ có chịu tập không hả? Hay cứ ngồi đó bấm game miết? 

Sáng hôm sau là ngày chuẩn bị cho phần thi tài năng, Tuyết Trinh đã có hẹn với Minh Anh, Ngọc Khuê và Phúc Thiện đến nhà mình để chuẩn bị. Nhưng hôm nay Minh Anh và Ngọc Khuê có chút chuyện bận nên chỉ có mình Phúc Thiện tới. Suốt buổi chỉ có mình Tuyết Trinh là vật vã, ngồi đàn một mình đến mỏi cả lưng cả cổ. Trong khi đó Phúc Thiện thì cứ ngồi lì trên ghế sofa ôm miết cái điện thoại mà không chịu nhúc nhích. Chả biết anh bị cái gì mà suốt buổi anh không nói tiếng nào, cũng không chịu cùng cô tập đàn. Ngoài quậy phá ra thì anh còn có một nghề tay trái là đàn violin. Gia đình bắt anh theo học từ nhỏ nên bây giờ có lẽ trình của anh cũng khá cao tuy đã bỏ nhiều năm gần đây. 

- Nè, ông qua đây ngồi chơi thôi hả??? - Tuyết Trinh ngưng đàn.

- Ông nghe tui nói gì không? Ngô... Phúc... Thiện...!!! - Cô bước tới trước mặt anh quát lớn. 

Tiếng nói của cô rất to khiến anh hai cô, phòng ngay bên cạnh cũng giật cả mình. Quốc Bảo thấy lạ nên qua xem coi chuyện gì đang xảy ra. Trong lúc hai con kia không để ý, anh hé cửa, ti hí đủ để xem tình hình bên trong phòng nhạc. 

- Nè, ông kia... nay ăn trúng gì nên câm rồi à? - Tuyết Trinh chọt chọt vai của Phúc Thiện. 

- Thì bà cứ đàn đi, mặc tui... - Ngó lên nhìn cô được một xíu thì lại chăm chút vào cái điện thoại. 

- Ông... - Cô hậm hực đi lại cây đàn và phát ra những nốt ghê rợn khiến người khác phải đau cả đầu. 

- Em gái yêu quý có chuyện gì vậy? Đó không phải là cây đàn thân thương nhất của em sao? 

Quốc Bảo bước vào, nghiêng người dựa vào tường với bộ đồ pijama trên người. Tuy ăn mặc xốc xếch nhưng cũng không thể phụ nhận vẻ ngoài của một đại thiếu gia ngời ngời được toát lên trong anh. Quốc Bảo có chút không hài lòng với Phúc Thiện nhưng anh không biểu lộ. Anh hiểu chàng trai này đang bị gì vì từ qua giờ anh đã quan sát rất kỹ. Quốc Bảo nghĩ mình có cách giải quyết vấn đề nên mới ra mặt dùm em mình. 

- Hay để anh tập với em? Nếu cậu ta nghĩ mình giỏi và em không đủ trình thì để anh vậy. Dù gì thì cậu ta cũng là người ngoài mà, sao hiểu ý em bằng người anh này được. 

Vừa nói, Quốc Bảo vừa tiến tới cầm cây đàn violin gần đó lên. Chưa kịp đụng đến thì đã bị người con trai kia cướp mất. 

- Không cần tới anh. Cuộc thi này là của tôi với Tuyết Trinh. Nếu anh hứng thú như vậy thì ngồi xem dùm. 

Phúc Thiện nói bằng giọng điệu mạnh dạng và chắc chắn. Đây là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu như vầy để nói chuyện với một người khác. Quốc Bảo như đạt được mục đích nhưng để chắc chắn hơn anh vẫn day dưa không dứt. 

- Thôi được rồi, nãy tôi thấy cậu đang bận với cái điện thoại của mình mà. Tiếp tục đi, cậu có thể ra phòng khách chơi nếu như không muốn bị làm phiền bởi tiếng nhạc điếc tai của hai anh em tôi. - Quốc Bảo tiếng tới gần Phúc Thiện. 

- Tôi đã bảo là không cần. Nhanh thôi Trinh, mai là thi rồi. 

Phúc Thiện vẫn kiên quyết cầm chắc cây đàn trên tay. Anh quay sang hối thúc Tuyết Trinh. Còn về phần Quốc Bảo, anh lui về ghế sofa gần đó ngồi xuống một cách khoan thai như một ông hoàng. Thấy Tuyết Trinh nhìn về phía mình vì những hành động và lời nói khó hiểu của anh hôm nay, Quốc Bảo ra hiệu cho Tuyết Trinh tập đàn. Chỉ với một cái nháy mắt và nhếch chân mày, hai anh em họ đã hiểu ý nhau. Tuyết Trinh cười khúc khích khiến Phúc Thiện thắc mắc nhưng anh không muốn nói nhiều ngay lúc có con người khó ưa đó ở đây. Thế là cả hai hòa mình vào những bài tấu tuyệt vời trong sự hài lòng của ông anh đang ngồi chéo chân chễm chệ trên ghế sofa. Hết bản này đến bản khác, anh đệm cô đàn, tiếng violin hòa cùng piano tạo lên những ca khúc thật sự rất êm tai. Nếu hai người có thể giữ vững phong độ như vậy cho ngày thi thì tốt biết mấy. Đến chiều thì Tuyết Trinh cũng tiễn Phúc Thiện về. Phúc Thiện vừa quay lưng đi thì cô quay sang trách mắng anh mình. 

- Hôm nay hai nói hơi nặng lời rồi á, mốt đừng có thừa cơ hội mà ăn hiếp bạn em nữa à. 

- Anh không nói vậy sao nó chịu tập với em. Anh đúng là làm ơn mắc quán mà... Mốt mấy chuyện giống vầy anh để em tự xử vậy... - Quốc Bảo nói với giọng bất mãn. 

- Hai nha, coi chừng em đấy. - Cô lườm anh một cái rồi đi thẳng lên phòng chuẩn bị. Còn anh thì cứ trơ ra đấy mà không biết vì sao mình lại bị lườm một cách vô lý như vậy. Cho hai tay vào túi quần, anh nhún vai một cái rồi đi đâu đó. 

______________________

- Hôm qua hai người tập sao rồi? Tốt chứ? 

Nay là ngày thi thứ hai của cuộc thi thanh lịch. Mới bắt đầu mà cuộc thi đã vô cùng náo nhiệt, người ra kẻ vào rất đông. Nhưng hôm nay, một điều rất lạ là 12A1 lại đông hơn và ồn ào hơn. Minh Anh cùng Ngọc Khuê từ đâu chạy lại phía Phúc Thiện và Tuyết Trinh. Hai người tuy không làm gì nhưng cũng thấy rất có lỗi khi hôm qua đã không xuất hiện để coi buổi diễn tập của hai người bạn được. Họ nói là sẽ lo chu toàn hết tất cả mọi thứ nhưng lại có việc bận đột xuất, thật không muốn chút nào. 

- Tốt lắm, mày yên tâm đi. Nhất định hạng nhất mà. - Tuyết Trinh cầm hai tay của Minh Anh như làm cho Minh Anh an tâm hơn. 

- Ừ, nói thì dễ lắm, toàn cóc ghẻ mà cứ cho mình là thiên nga. - Ba nữ sinh lớp cô đi ngang qua buông lời chỉ trích. 

- Ba nhỏ kia có im đi không? Không phải là nắng mà cứ thích chói chang. Lớp mình thì không ủng hộ, đi ủng hộ lớp người ta là không mến rồi. Phản lớp thì biến trước khi tụi này nổi cáu à... 

Một số học sinh 12A1 không biết từ đâu xuất hiện, đi tới mắng chửi xối xả vào mặt ba nữ sinh cùng lớp. Cũng nhờ cái video của phần thi hôm trước đã kêu gọi đông đảo những thành phần còn lại trong lớp cùng tham gia. Họ thấy rất có lỗi vì đã không tin tưởng lớp mình ngay từ đầu. Sau cái giải nhì ở phần thi hôm trước như là bằng chứng nói rằng họ đã sai khi làm vậy và đó cũng là lý do lôi kéo họ đến phần thi lần này để cổ vũ. 

- Mấy bạn cho tụi tui xin lỗi nha vì ngay từ đầu đã không tin tưởng mấy bạn. Tụi tui... - Cả lớp xúm nhau lại vây quanh bốn đứa với vẻ mặt hối lỗi. 

- Mấy đứa có phải nhận ra tài năng của anh mày quá trễ rồi không? - Phúc Thiện im lìm mấy hôm trước đã không còn nữa, nay lại bỗng nhiên bộc phát cái cá tính của hằng ngày. 

Vừa nói dứt câu thì cả bọn lườm anh một cái không thương tiết. 

- Ơ.. tụi này... tui nói gì sai à... - Phúc Thiện như con nai ngơ ngác.

- Thôi thôi được rồi... càng đông càng vui mà. - Ngọc Khuê lên tiếng để đạn không bắn về phía Phúc Thiện nữa. 

- Trưởng vẫn là nhất nhỉ... - Một vài nữ sinh trong đám đông lên tiếng. 

Ngay lúc này, cả bọn nháo nháo cả một góc trường. Trong lúc chờ đợi, họ bàn hết chuyện này tới chuyện kia. Cái khoảnh khắc đáng yêu của tuổi học trò ở những năm cuối cấp là đây. Trường là nhà, bạn bè là anh em. Những sự kiện như thế này lại kéo họ xích lại gần nhau hơn. 

- Haizzz... thiệt tình, chị Thiên An sao giờ này chưa tới nữa không biết? - Nữ sinh A sốt ruột đứng ngoài cổng. 

Từ đằng xa, một cô gái với một chiếc đầm không quá là rườm rà nhưng cũng đủ để ngán đường ai đó. Cùng lúc đó, một thanh niên ăn mặc sang trọng trong bộ đồ tây hàng hiệu, bước từ chiếc xe cao cấp ra và vô tình giẫm phải tà áo khiến cô gái ngã nhào. Thấy vậy, anh lập tức đỡ cô đứng dậy, chưa gì thì đã bị cô quát lớn. 

- Nè, bộ đui hả? 

- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, mà cô có sao không vậy? 

Quốc Bảo với vẻ mặt ngây thơ, vụng về đỡ người con gái đang bực tức kia đứng thẳng dậy. 

- Anh có biết là bộ váy này bao nhiêu tiền không vậy hả? Cùng với tóc tai, lớp make up, anh có bán nhà cũng không trả đủ. - Thiên An phủi phủi tay chân, quần áo. Chưa nhìn xem người kia là ai thì cô đã phán một câu như đúng rồi. 

- Cô chắc chứ? - Anh cho hai tay vào túi quần và chờ xem cô gái này sẽ phản ứng như thế nào nữa. 

- Chắc chứ... sao.... kh...oo..ng. 

Ngay lúc này, Thiên An mới kịp quay sang nhìn người con trai đạp phải váy mình là ai. Nhìn tổng thể cũng như chiếc xe đẳng cấp phía sau anh ta làm cô cứng họng. Thấy vẻ bối rối của cô lúc này, khiến anh phát cười. Một tay khoanh trước ngực, một tay đưa lên che miệng cười và nhìn tổng thể Thiên An. 

- Nhìn bộ dạng cô như vậy chắc là đi đâu quan trọng lắm thì phải, nên mới ăn mặc quý"ss tộc"sss như thế này. Tôi thì chắc không mua nổi bộ này nhưng có thể đền cho cô bộ khác đắc hơn. 

Chữ " quý"sss tộc"ss" này Thiên An nghe rất quen, hình như đã nghe đâu đó rồi nhưng cô lại không nhớ. Nhưng cái giọng điệu của Quốc Bảo ngay bây giờ lại khiến cô phát bực. Có nói nhiều với anh cũng vậy vì ngay lúc đầu cũng là do cô không nhìn rõ để rồi nhận một cục tức không thể nuốt nổi như vầy. Thiên An không nói gì, luốn cuốn cái váy mà đi một cái tức giận, bỏ lại người con trai đang cười đắc ý kia ở phía sau mà không đôi co nữa. Quốc Bảo cũng không quan tâm lắm mà tiến thẳng vào trường tìm em gái mình. Ngó quanh không thấy đâu thì anh tiến lại hỏi vài nữ sinh gần đấy. 

- Mấy em cho anh hỏi lớp 12A1 ở đâu vậy? 

- Dạ ngay đằng kia kìa anh. - Nữ sinh B chỉ tay về phía đám đông ở góc trường. 

- A, anh thấy rồi, cảm ơn hai đứa. - Trước khi rời đi, anh không quên bỏ lại một nụ cười chết người khiến ba nữ sinh kia điêu đứng. 

- Trời má, trai đẹp vừa bắt chuyện với tao... ôi mẹ ơi người gì mà đẹp dữ vậy... 

Ba nữ sinh kia đang mơ mộng thì Thiên An đi tới với vẻ mặt tức tối. 

- Ba đứa đang làm gì vậy? Sao không ra cổng đợi mà ngồi trong đây? - Thiên An giận cá chém thớt. 

- Dạ... dạ tụi em... - Ba nữ sinh rụt rè, im lặng không dám lên tiếng. 

Lúc tiến lại gần ba nữ sinh này thì Thiên An có thấy một người nào đó vừa rời đi. Bóng lưng cùng bộ đồ rất quen làm cô liên tưởng tới vụ ban nãy càng khiến cô nổi quạu hơn. Còn ba nữ sinh kia thì lại nghĩ " Hình như bả mới bị chó cắn, thôi tốt nhất thì mình nên im lặng". 

Cuộc thi cũng bắt đầu, Thiên An lấy lại vẻ tự tin ngày nào bước lên sân khấu hoàn thành bản acoustic của mình. Thiên An sở hữu một giọng hát ngọt ngào hoà cùng tiếng đàn ghita của bạn thi cùng thì quá sức là ăn nhập. Nhưng chỉ có một điều khiến nhiều người không thể nào vô được đó là bộ trang phục mang tính chất khoe khoang của Thiên An. Nó thực sự không phù hợp với những gì diễn ra trên sân khấu này. 

Thiên An thi xong là tới phần thi của cặp đôi bẩn bựa kia. Ngay lúc này, Phúc Thiện bỗng nhiên nhắm chặt hai mắt lại, những kí ức về cái năm đó lại hiện ra trước mắt. Khi những tiếng đàn violin du dương vang lên một cách điệu nghệ nhưng chỉ sai một nốt là đi tông luôn nguyên bài. Cái năm mà Phúc Thiện dấn thân mình vào cuộc thi violin thành phố. Khi mới bắt đầu đàn, khán giả ồ ạt tán thưởng " Tuổi trẻ tài cao ", cho đến khi cái nốt định mệnh ấy vang lên, mọi thứ như sụp đổ. Tiếng " ồ ", nhưng lần này không phải tán thưởng mà là chê bai. Hàng nghìn ánh mắt đổ dồn về phía cậu bé nhỏ nhắn dưới ánh đèn sân khấu như sắp phát khóc, những ánh mắt thương hại, ánh mắt chỉ trích, ánh mắt xót xa khiến cậu bé không thể nào đủ can đảm để tiếp tục phần trình diễn của mình mà chạy thẳng về phía cánh gà. Đây là một sự thất bại, cũng như một kí ức đáng buồn đối với Phúc Thiện. Bản lĩnh của một người con trai không cho phép anh được lặp lại sai lầm này trong phần thi sắp tới. Cứ như vậy mà nhắm nghiền mắt nghỉ về cái giây phút đó, người Phúc Thiện khẽ run lên. Đâu đó, bàn tay nhỏ bé của người con gái phía sau nắm chặt lấy tay anh như cảm nhận được lòng anh đang bất an. Tuyết Trinh không nói gì, chỉ lặng lẽ mà nắm chặt lấy đôi tay to lớn kia. Phúc Thiện cũng phần nào yên lòng hết. Mấy bữa nay, anh dằn vặt bản thân cũng vì chuyện này. Vì lòng tự ái rất cao, không để ai thương hại mình nên anh đã không nói ra mà cứ khư khư giữ trong lòng như vậy. Anh hứa với bản thân sẽ lấy hết dũng khí và tập trung để hoàn thành tốt màn trình diễn lần này để không làm người con gái anh yêu thất vọng. Thở phào một cái thật mạnh, Phúc Thiện nắm chặt lấy tay Tuyết Trinh bước thẳng lên sân khấu trong sự hò hú hét của đám bạn cùng lớp. Ở phía thì có một ánh mắt cứ chằm chằm vào anh. 

- Còn nắm tay nữa à... thằng nhóc này, sao nó dám đụng vào bảo bối của mình một cách tùy tiện như vậy... 

Vẫn cái thần thái như đã tập, Phúc Thiện đàn một cách điêu luyện như một người nghệ sĩ thực thụ khiến cả trường ai cũng há hốc mồm. Một học sinh cá biệt hằng ngày thật sự đã không còn, thiệt là không thể coi thường được. Phúc Thiện và Tuyết Trinh phối hợp vô cùng ăn ý như một đôi vậy, có thần giao cách cảm với nhau. Cuối cùng thì cũng hết bài, Phúc Thiện thở phào nhẹ nhõm cùng Tuyết Trinh chào ban giám khảo rồi lui vào trong. Phần công bố kết quả cũng đã đến, lần này Thiên An bị tụt lại phía sau và nhận giải nhì trong khi cặp đôi bá đạo thì vinh quang đứng nhất. Điều này khiến 12A1 hú hét một cách điên cuồng, có người còn cởi luôn cả áo mà quay vòng vòng như xem bóng đá vậy. Tuyết Trinh và Phúc Thiện ôm giải thưởng chạy về phía Minh Anh và Ngọc Khuê.

- Tao nói rồi mà. Tin tao đi. - Vừa nói cô vừa hôn lên phần thưởng một cái.

Bỗng nhiên Phúc Thiện cũng nghiêng người về phía cô, chỉ chỉ tay vào má mình. 

- Không phải bà cũng nên thưởng cho tui cái gì đó à, giải thưởng lần này cũng có công sức của tui trong đó nữa á! - Phúc Thiện nhắm chặt hai mắt. 

- Nhóc con lưu manh. - Quốc Bảo lù lù đi tới, nắm lỗ tai Phúc Thiện mà kéo sang một bên, chen vào giữa đứng. 

- Bảo bối của anh trưởng thành thật rồi, lần đầu thấy em không run trước đám đông như vầy. - Quốc Bảo xoa đầu cô. 

Minh Anh và Ngọc Khuê cũng không biết nói gì, tính hai người vẫn ít nói như ngày nào, toàn cười trừ. Cả đám đang vui nhộn thì Thiên An từ đâu đi tới. Vỗ lên vai Quốc Bảo một cái thật mạnh, giật mạnh anh quay lại phía sau, mặt đối mặt với mình. 

- Nếu không phải vì anh giẫm phải váy tôi thì tôi sẽ không được cái giải nhì ngu xuẩn này. Bây giờ anh tính sao? 

- Tính sao á? Cô bắc thang mà lên hỏi ông trời kìa, có người nào hát acoustic mà ăn mặc lòe loẹt như cô không? - Tay chỉnh chính áo, Quốc Bảo nói một cách khoan thai. 

- Anh... 

- Tôi thì sao? - Vẫn cái thói quen cũ, anh nhếch một bên chân mày khiến Thiên An như muốn bùng nổ. 

- Đợi đấy, thù này tôi sẽ trả. 

Nói xong thì cô quay phắc người đi. Bốn đứa phía sau nhìn anh, vỗ tay tán thưởng. Không ngờ cuối cùng cũng có người trị được Thiên An. Đây là lần đầu bốn đứa thấy Thiên An bí thế như vậy. Quả thật kinh nghiệm đầy mình mà...

- Hai quen Thiên An à? - Tuyết Trinh thắc mắc hỏi. 

" Thì ra là tên Thiên An, tên đẹp mà người không đẹp xíu nào..." Quốc Bảo nghĩ thầm. 

- Đi ăn đi, anh kể mấy đứa nghe, chuyện dài lắm, coi như chúc mừng chiến thắng lần này luôn. Nhất trí không nè? 

- Nhất trí....