80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay

Chương 29




Sau khi anh đi tối đó, bốn, năm ngày nay Tống Thiển không gặp lại Hạng Loan Thành. Thời gian vẫn trôi qua như bình thường, mỗi ngày không phải tới đài truyền hình thì là tới trường bổ sung học phần.

“Thiển Thiển, buổi tối mình có buổi phỏng vấn, cậu có thể giúp mình dạy phụ đạo một chút không? Hai tiếng, từ 6 giờ đến 8 giờ. Khi nào về mình mời cậu đi ăn.”

Từ năm nhất đại học, Lý Du Nhiên đã cùng một đàn chị phụ đạo cho học sinh tiểu học, đến năm ngoái, đàn chị bắt đầu đi thực tập, cô nàng mới chính thức tự làm một mình.

Thỉnh thoảng vào cuối tuần hay ngày nghỉ cũng kêu bạn cùng phòng cùng kiếm thêm thu nhập.

“Ok.” Tống Thiển vừa mới nộp bản thảo, mấy ngày rảnh rỗi nên lập tức đồng ý.

“Trên đường nhớ phải cẩn thận một chút.”

“Nếu sợ quá thì gọi taxi, mình trả tiền cho.”

Lý Du Nhiên đứng trước gương soi trái soi phải, thỉnh thoảng hỏi mặc như vậy có được không, lúc phỏng vấn liệu có gặp câu hỏi nào khó không, nếu không trả lời được thì phải làm sao, căng thẳng tới cực điểm.

Advertisement

Tống Thiển liên tục trấn an cô nàng, ký túc xá mới yên tĩnh lại, một người khác thì đi hẹn hò, người còn lại thì quanh năm đóng quân trong thư viện.

Thập niên 90 thật sự không có gì để giải trí, điện thoại không mua nổi, phí internet quá đắt. Một mình Tống Thiển ở ký túc xá đến hơn 5 giờ mới xuất phát, quen thuộc đi dạy phụ đạo rồi về trường.

Buổi tối có gió nhẹ rất thoải mái.

Trên đường về có một đoạn ngắn hiếm người qua lại, hai bên đường có trồng cây ngô đồng, mùa thu bất chợt đến nhuộm vàng lá cây, tạo cảm giác vắng lặng.

Khoảng thời gian gần đây Tống Thiển rất nhàn nhã, tâm trạng cô vui vẻ, ngâm nga nhẹ nhàng bước đi.

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống mặt đường, cô dẫm lên cái bóng của mình, chơi vô cùng vui vẻ, không để ý sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng người, tiếng bước chân của cô đi một chút liền dừng.

Trong lòng Tống Thiển cảm thấy bất an, đột nhiên nhớ tới chuyện Lý Du Nhiên nói ở trường có người theo đuôi, mắt thấy còn mấy ngã rẽ nữa mới tới trường, tim đập thình thịch.

Cô vô thức bước nhanh hơn, không dám ngoái đầu lại nhìn, chỉ có thể liếc ra sau, mơ hồ nhìn thấy bóng một người đàn ông cao lớn.

Tống Thiển chưa bao giờ gặp phải tình huống này, chỉ có thể ép mình ổn định hơi thở, quan sát có phải thật sự có người theo dõi hay không, cố hết sức để tỏ ra bình thường.

Nhưng bóng đen vẫn đi theo phía sau, tim cô không khống chế được mà nhảy loạn trong lồng ngực.

Trong nháy mắt mất đi lý trí, Tống Thiển nhấc chân bỏ chạy, trong lòng thầm cầu nguyện trên đường có ai đó có thể cứu cô.

Người đàn ông phía sau cũng chạy theo, chân anh dài, chỉ hai ba bước đã đuổi kịp. Trong lúc hoảng loạn, Tống Thiển không thấy rõ mặt người đàn ông, nhưng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc lẫn trong mùi rượu nồng nặc. 

Vừa ngẩng đầu, Hạng Loan Thành hai má ửng đỏ kéo ống tay áo của cô.

Đằng sau là một con ngõ, Hạng Loan Thành lôi cô vào trong.

Tống Thiển đương nhiên không chịu, người này xuất quỷ nhập thần suýt hù chết cô, bây giờ còn muốn làm loại chuyện này.

Nhưng sức lực Hạng Loan Thành lớn, cô giãy giụa thế nào cũng không lay chuyển được anh nửa phần.

Anh đẩy cô dựa vào tường.

“Anh có bệnh à!” Tống Thiển tức giận, bắt lấy cánh tay anh, cắn mạnh xuống, không chịu nhả ra.

Thật sự hù chết cô rồi.

Cô suýt đã cho rằng mình phải rời khỏi thế giới hiện thực tươi đẹp này, không, là thế giới tiểu thuyết tươi đẹp.

Hôm nay Hạng Loan Thành uống rượu đến say khướt, vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Tống Thiển đeo cặp quay về trường, vui vẻ nhảy chân sáo, sau khi được trợ lý của mình đưa về, anh ma xui quỷ khiến đi theo cô. 

Tay trái của anh chống bên đầu cô, vòng ra sau đỡ lấy đầu Tống Thiển.

Tống Thiển cắn chặt tay anh không buông, mãi đến khi bản thân cảm thấy đã cắn rất sâu mới len lén liếc mắt nhìn anh. 

Trong lòng cô hơi lo sợ.

Đây chính là Hạng Loan Thành trưởng thành, lỡ như anh nổi giận rồi hủy thi diệt tích thì phải làm sao.

Tống Thiển yên lặng nhả ra, đèn đường chiếu vào chỗ cô vừa mới cắn, khúc xạ chút ánh sáng.

Nước miếng, còn không chỉ một chút, sáng loáng một khoảng to. 

Cô nhanh nhẹn dùng tay áo lau khô cho anh.

Chuyện ngu xuẩn lúc nãy chắc chắn không phải do cô làm, cô sẽ không thừa nhận.

Tống Thiển lại dùng sức lau thêm mấy lần, mãi đến khi đầu ngón tay không sờ thấy cảm giác ẩm ướt nữa mới dám nhìn lén anh.

Hạng Loan Thành nhìn dáng vẻ đáng thương bịt tai trộm chuông của cô, không biết vì sao lại cực kỳ giống Hai Mươi Mốt, dáng vẻ xin tha giống nhau như đúc.

“Hửm? Lau sạch rồi?”

Giọng nói trầm thấp, Tống Thiển có thể cảm nhận rõ hơi thở cực nóng của anh phả vào tai mình.

“Sạch, sạch rồi.”

Cô thật sự muốn mắng mình vô dụng, khó khăn mới có thể không nói lắp trước mặt người lạ, kết quả vừa nói chuyện với anh đã không kiểm soát được.

Quá mất mặt.

Tửu lượng của Hạng Loan Thành không tốt, nhưng trên bàn tiệc xã giao, không uống sẽ có thể bị đá đi, vị trí của anh vẫn chưa vững, cần phải nhanh chóng ổn định.

Tống Thiển không rõ lắm, chỉ biết anh uống say rồi phát điên, nghe nói đàn ông say rượu càng không được chọc, cái miệng nhỏ của cô thở phì phò chờ anh tỉnh táo lại.

Hạng Loan Thành lại cố ý giơ vết cắn đến trước mắt cô, cười nói: “Răng rất tốt.”

Tống Thiển lùi về phía sau một chút: “Cũng, cũng bình thường thôi.”

“Hửm? Để tôi xem thử nào.”

Giọng điệu ngả ngớn dụ dỗ người khác.

Tống Thiển lại vô thức che miệng. Nếu cô nhớ không lầm, lần đầu tiên anh nói như vậy là trong tiểu thuyết, lúc ra lệnh cho thuộc hạ nhổ răng của kẻ phản bội. 

Cảnh tượng đẫm máu, từng cái răng bị nhổ ra, không hề mềm lòng.

Cô không muốn bị mất răng, ở thời đại này, kỹ thuật trồng răng vẫn chưa tốt, cô không thể mất đi hàm răng quý giá này được.

Tống Thiển khóc không ra nước mắt, cô không thể ngăn cản anh hắc hóa, bây giờ ngay cả răng của mình cũng không giữ nổi sao.

Đây là nỗi khổ gì chứ!

Đôi mắt ngập nước của cô nhìn anh như đang cầu xin, hy vọng anh buông tha cho mình.

Nhưng cô không biết, làm như vậy chỉ càng khiến anh muốn trêu cô hơn.

Cồn đốt cháy dạ dày, cực kỳ đau đớn, Hạng Loan Thành sải bước đi đến chỗ cách xa cô mấy mét… bắt đầu nôn.

Tống Thiển chưa từng uống rượu trắng, chỉ khẽ nhấp một ngụm bia, cảm thấy rất khó uống, cho nên cô không rõ cảm giác bây giờ của anh thế nào, nhưng nghe tiếng anh nôn cũng biết anh đang rất khó chịu.

Đau đến tột cùng, dường như muốn nôn hết lục phủ ngũ tạng ra.

Đây rõ ràng là cơ hội tốt để chạy trốn, nhưng cô vẫn yên lặng chờ anh nôn xong rồi đưa khăn giấy qua.

“Có nước không?”

Nôn xong, Hạng Loan Thành tỉnh táo lại không ít, trong miệng có vị chua hơi khó chịu.

Tống Thiển nghĩ đến bình nước nhỏ trong cặp mình, gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Không có?” Hạng Loan Thành thấy cô như vậy thì biết rõ là có.

Tống Thiển gật đầu: “Không có.”

Anh nhìn thẳng vào cô, cười cười.

“Cho anh cho anh.” Tống Thiển không chịu nổi ánh mắt chăm chú như vậy, lấy bình nước trong cặp ra đưa cho anh.

Cùng lắm thì cô không dùng nữa, sau khi về lập tức bỏ đi.

Nửa bình nước, anh ngửa đầu uống ực một hơi hết sạch, sau đó vặn nắp lại, nhưng không đưa cho cô.

“Cái này tôi uống rồi, sau này sẽ mua cho em một cái khác.”

“Không cần, xem như cho anh.”

“Anh cứ bỏ đi, tôi còn cái khác.”

Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, khuôn mặt người đàn ông và dáng vẻ thiếu niên trước kia lồng vào nhau, chớp mắt, đã bảy năm đi qua.

Thiếu niên gầy gò trước đây không còn nữa, chỉ có người đàn ông trầm ổn theo gió bước tới.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cả hai không nói gì.

Hạng Loan Thành giơ tay lên, Tống Thiển vô thức nhắm chặt hai mắt, qua một lúc không thấy có cảm xúc gì, cô hơi hé mắt ra, thấy anh yên lặng mỉm cười, giảo hoạt lại trêu ngươi.

“Nghĩ gì thế? Trên tóc có lá cây.”

Tống Thiển lúc này mới hoàn toàn mở mắt ra, tay anh cầm một mảnh lá ngô đồng.

Mấy năm nay đều suôn sẻ, nhưng chỉ gặp anh mấy ngày lại mất hết mặt mũi.

Hạng Loan Thành bước từng bước tới gần cô, Tống Thiển lùi về sau, bị ép đến góc tường, “cộp” một tiếng, gáy bị đập vào tường.

“Aaaaa.” Tống Thiển bị đau, ôm lấy đầu.

“Qua đây để tôi xem thử nào, sưng lên rồi.” Tay Hạng Loan Thành vuốt nhẹ chỗ sưng trên gáy cô.

“Đau đau đau! Nhẹ chút! Nhẹ chút!”

“Chỗ này?”

“Bên trên một chút. Đúng đúng đúng! Nhẹ chút!”

Mọi người đi ngang qua hẻm nhỏ nghe thấy bên trong có tiếng động thì chống gậy tới gần rồi lập tức quay người đi.

Người trẻ tuổi bây giờ.

“Còn đau không?”

“Hình như hết rồi. Anh bỏ tay ra đi.”

“Nhóc vô lương tâm.”

Hạng Loan Thành vỗ nhẹ một cái.

“Aaaaa! Anh làm gì đấy!”

Tống Thiển hung dữ lườm anh.

Yên tĩnh một hồi lâu, Tống Thiển mới lại ngẩng đầu lên, lập tức thấy vành tai của người đàn ông đối diện đột nhiên đỏ lên rồi lan ra khắp tai.

Hạng Loan Thành đột nhiên khom người gục đầu vào cổ cô, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, quanh hơi thở đều là hương vị mê người, giọng anh khàn khàn: “Trăng đêm nay đẹp quá*.”

* Trăng đêm nay đẹp quá: Đây là một lời tỏ tình ẩn ý, nghĩa là Anh yêu em/Em yêu anh. Nếu bạn cũng có thích người đó thì có thể đáp lại rằng “Gió cũng rất dịu dàng.” có nghĩa là Em cũng thích anh/Anh cũng thích em.

Tống Thiển không hiểu sự nghiêm túc đột ngột của anh, ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, khó hiểu nói: “Đêm nay không có trăng.”

Im lặng.

“Em thật sự không biết?”

Hơi thở nóng rực lướt qua tai, Tống Thiển giật mình, run rẩy.

Cô giả ngu: “Biết cái gì? Đêm nay không có trăng thật mà.”

Cô nói rất nghiêm túc, dường như thật sự không biết.

Hạng Loan Thành thở dài: “Đi thôi, đưa em về trường. Đi một mình không an toàn.”

Hạng Loan Thành đi đằng sau, thấp giọng mắng một câu.

Các cô gái đều hiểu?

Mẹ nó.

Giả Hoài Viễn vẫn đang hăng hái tăng ca ở văn phòng không nhịn được hắt xì.

Chắc chắn là bị cảm.

Quả nhiên phải nghỉ ngơi nhiều một chút. Chờ sếp theo đuổi được vợ, anh ta sẽ lập tức xin nghỉ, ngày đầu tiên phải ngủ đến tối mịt mới được.

Bên này đang đánh bàn tính lách cách, bên kia Hạng Loan Thành đi theo Tống Thiển về trường.

Cô quay đầu kêu anh về nhà không biết bao nhiêu lần, nhưng anh vẫn yên lặng đi theo, đến khi tới trước tòa nhà ký túc xá mới dừng lại.

Dưới tàng cây cách đó không xa có một đôi tình nhân sắp tạm biệt nhau, ôm nhau cười nói ầm ĩ hồi lâu.

Tống Thiển đứng ở bậc thang, chờ bọn họ rời đi mới trịnh trọng gọi anh: “Thập Thất.”

“Anh đây.” Hạng Loan Thành cũng đáp lại cô.

“Thập Thất.”

“Anh đây.”

Giống như mấy đứa trẻ học mẫu giáo, anh một câu cô một câu, không hề thấy phiền.

Tống Thiển đột nhiên hỏi anh: “Anh còn là Thập Thất không?”

“Phải, vẫn luôn là.”

“Hạng Thập Thất, tiểu tử nghèo bị cả thôn Diêm Đóa ghét bỏ.”

Anh vẫn là người thiếu niên mà em biết sao?

Anh đương nhiên vẫn vậy, ở chỗ cô, anh vẫn luôn là thiếu niên năm đó, chưa bao giờ thay đổi.

Trước nay Tống Thiển đều lo sợ, cô có thể mạo hiểm bị đánh để đi thăm anh, có thể để dành chút thức ăn của mình cho anh, cũng có thể dẫn anh đến tương lai tươi sáng.

Nhưng đó là anh thuở thiếu niên, vẫn còn lương thiện.

Nhưng bây giờ anh không còn nghèo khổ và gầy yếu nữa. Trong lúc cô không biết, anh đã trưởng thành thành người mà cô cảm thấy xa lạ.

Hạng Loan Thành và Thập Thất không hề giống nhau.

Cho nên anh còn là thiếu niên của cô sao?

Vẫn luôn là vậy.

Tống Thiển khẽ cười vươn tay.

“Chúng ta làm quen một lần nữa đi. Em là Tống Thiển, Thiển trong sâu cạn khác nhau*.”

* Tên của nữ chính là 宋浅, chữ 浅 nghĩa là nông, cạn

“Thập Thất.”



Tác giả có lời muốn nói: 

Nội tâm Tống Thiển: Tôi cực kỳ nghi ngờ mắt của tiểu tử này có vấn đề, vốn dĩ không hề có mặt trăng lại còn học đòi người ta tỏ tình

Thập Thất:??? (Đây không phải câu trả lời mà tôi nghĩ)

Tiểu Giả: Tôi khổ quá mà.

Từ khi bắt đầu xây dựng nhân vật Tống Thiển, tôi không hề cảm thấy cô ấy là một nữ sinh lý trí hào phóng. Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường như bao người khác, khi gặp chuyện lớn sẽ hoảng loạn, trước mặt người quen sẽ có chút tính tình, cũng là một cô gái nhỏ thẹn thùng, ngây ngô, thậm chí ra vẻ.

Cô ấy muốn hiểu biết về thế giới này, muốn có cảm giác an toàn, muốn làm quen với Hạng Loan Thành một lần nữa.