80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay

Chương 25




Trong lòng Châu sư phụ biết rõ, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra tên nhóc này đang nói dối.

Ông ra dáng chủ nhà uy nghiêm, nghiêm nghị hỏi tiếp: “Thật sao?”

Dương Đào nhận ra mình đã bị phát hiện, nhưng đã đâm lao thì chỉ có thể theo lao: “Vâng.”

Hạng Loan Thành đứng trước mặt vị sư phụ già, không lên tiếng, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn chằm chằm ông.

Anh cần được tin tưởng.

Nhưng không có, trong lòng Châu sư phụ vẫn thích Dương Đào nhiều hơn một chút, ngoại trừ lời nói dối hôm nay, chưa từng phạm phải sai lầm nào khác.

Miệng ngọt có thể gọi khách, nếu cửa hàng chỉ có thể có một người thừa kế, khả năng cao ông sẽ chọn Dương Đào.

Cũng không phải nói thằng bé Thập Thất này không tốt, mở cửa buôn bán cũng không thể không nói lời nào, cái mặt này đã dọa không ít khách chạy mất.

Châu sư phụ ngẫm nghĩ trong đầu, lựa lời để nói, cũng không sợ có người ngoài xung quanh nghe.

Advertisement

“Việc này dù sao cũng phải nói rõ, cửa hàng đã bị cháy, đồ đạc đều bị thiêu rụi.”

“Tôi với cháu là thầy trò, tôi không cần cháu bồi thường tiền, nhưng cửa tiệm này của tôi không thể giữ cháu ở lại được.”

“Đêm nay cứ ngủ lại, sáng mai tự dọn dẹp một chút rồi rời đi.”

Sư phụ già cũng thích anh, nhưng dù sao cũng phải lựa chọn, chỉ đành xin lỗi anh.

Tống Thiển đứng ở đằng sau không chen miệng vào được, cô không chứng kiến mọi chuyện, cũng không thể can thiệp vào phán đoán và sự lựa chọn của ông lão.

Chỉ có một câu “Anh nói dối”, có vẻ vô cớ gây rối trong mắt người lớn.

Đổng Thành Mai kéo cô qua một bên, bảo cô đừng xen vào việc người khác.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn sống lưng thẳng tắp của Hạng Loan Thành cong xuống từng chút một, chìm vào bóng tối.

Sư phụ già nói xong thì chắp tay sau lưng, đi vào sân sau. Đổng Thành Mai và bác dâu Tống từng được sư phụ già giúp đỡ, lúc này không có ý định rời đi, cũng đi theo phụ dọn dẹp.

Trong sảnh chỉ còn lại ba người, Dương Đào đứng cạnh Hạng Loan Thành muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, rời đi.

Tống Thiển bước đến bên anh, chỉ yên lặng ở cùng anh, không trấn an anh, cũng không có trách móc Dương Đào vô tình vô nghĩa.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt anh trở nên mơ hồ.

Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, dưới phần tóc mái được cắt ngắn, ngay thái dương bên phải, có một vết thương rớm máu dài ba, bốn centimet, giống hệt miêu tả trong truyện.

Trong truyện, sau khi bị trục xuất thôn, trong một lần đánh nhau, Hạng Loan Thành bị đối phương dùng gậy đánh vào đầu, để lại vết sẹo dài ba, bốn centimet, nhiều năm sau dùng tóc mái che khuất, lúc đó anh dùng tay che đầu nên trên tay cũng xuất hiện một vết thương.

Bởi vì không được xử lý kịp thời mà bị viêm nhiễm, mùa hè nắng nóng, da thịt dễ lở loét, cuối cùng anh dùng dao cắt bỏ khối thịt bị hoại tử. 

Một người vốn âm ngoan, có thể bỏ qua cơn đau mà thẳng tay cắt thịt của mình.

Cô vội vàng kéo tay anh ra xem, kết quả vẫn có vết sẹo đó.

Tống Thiển thất vọng buông tay anh ra. Cô tưởng rằng chỉ cần thay đổi một chút, cho dù chỉ là một tình tiết nhỏ, cũng sẽ không giống như cũ. Hóa ra, ngoại trừ cô xuyên sách, tất cả đều tuân theo quỹ đạo của cốt truyện.

Cho dù đi nhầm một bước, mọi thứ đều sẽ được bổ sung.

Bất ngờ, cũng rất kinh hãi.

Giống như số mệnh đã sắp đặt sẵn, từng chút nói cho cô biết rằng, dù có cố gắng thế nào cũng vô ích.

Cảm giác ngạt thở bủa vây cô, như thể cô đang đứng ở nút giao vận mệnh của mọi người, một thời điểm nào đó trong tương lai, tất cả sẽ ập lấy cô.

“Thập Thất, phải làm người tốt.”

Ít nhất không trở thành Hạng Loan Thành trong sách.

Tống Thiển cảm thấy mất hết sức lực, tất cả trước mắt khiến lời này của cô có vẻ quá yếu ớt.

Hạng Loan Thành như nghe được một trò cười, khịt mũi coi thường, bật cười cười tiếng.

Người tốt?

Chính là kết quả này?

“Tôi…” Tống Thiển gấp gáp muốn giải thích, lại tìm không thấy bất cứ từ ngữ nào có thể làm anh cảm động.

Trong phần bình luận của tiểu thuyết có người nói, tính tình anh nóng nảy xấu xa, may là đã chết, nếu không sẽ để lại tai họa ngàn năm, không biết còn muốn giày vò bao nhiêu người.

Những người khác bên dưới ồn ào tán đồng.

Chỉ có một mình Tống Thiển lặng lẽ thích anh, thích thiếu niên chưa hắc hóa rất ít được tác giả nhắc tới.

Hạng Loan Thành hất tay đẩy cô ra, kéo dài khoảng cách, dùng ánh mắt nói cho cô biết, chớ tới gần.

Cô không nghe, tiến thêm một bước tới gần anh.

Anh lui về sau, cô lại tiến một bước.

“Thập Thất, cậu phải tin tôi, không phải tất cả mọi người đều như vậy.”

“Ít nhất không phải tôi.”

“Tôi là thật sự hy vọng cậu có thể sống tốt.”

“Vượt qua rào cản này, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”

Cơ thể anh hơi lung lay, nhưng chân anh bất động.

Thiếu niên mười mấy tuổi này lần đầu tiên để lộ sự yếu đuối trước mặt cô, nhưng rồi lại lạnh nhạt và đề phòng.

Anh nhìn màn đêm đen như mực ngoài cửa, chậm rãi nói: “Được.”

Lúc này, hai người Đổng Thành Mai đúng lúc từ sân sau đi ra, giục Tống Thiển về nhà.

Ngày hôm sau cô đến, Dương Đào lại nói: “Đêm qua cậu ta đã đi rồi.”

“À đúng rồi, cậu ta bảo tôi đưa cái này cho cô. Bộ quần áo này cậu ta đã làm rất lâu.”

Nói xong, anh ta lấy một xấp vải màu trắng có hoa văn chìm trong cái hộp sau lưng ra, là một chiếc váy liền áo.

Kiểu dáng này cô từng ghé vào tai anh nói mấy lần, chất vải cũng vậy.

Bởi vì hoả hoạn, màu trắng đã lốm đốm đen.

Nhưng chỉ cần giặt sạch là được.

“Vậy vì sao anh lại đổ thừa cho Thập Thất?”

Hôm qua mọi người ở đây đều có thể nhìn ra lời nói dối vụng về của anh ta, chỉ là không ai chịu đứng ra trách cứ anh ta mà thôi.

Dương Đào á khẩu không trả lời được, hồi lâu sau mới nói: “Sư phụ chắc chắn đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định giữ tôi lại. Như vậy có thể thấy, Thập Thất không thích hợp ở lại đây.”

“Dù sao cũng không phải bồi thường tiền, đổi một nhà khác là được rồi mà.”

Anh ta hùng hồn như vậy khiến Tống Thiển tức giận đến đau tim.

Diêm Đóa nhỏ bé, cô muốn tìm anh đã khó, một thị trấn to như vậy, cô không thể nào tìm được.

Chiếc váy trắng kia vẫn luôn được treo ở ngoài cùng của tủ quần áo.

*

Lần nữa gặp lại Hạng Loan Thành là mùng ba tháng sáu, ấn tượng về ngày ấy luôn khắc sâu trong lòng cô.

Thiếu niên u ám trong trí nhớ đã khác xưa, đi theo một đám lưu manh thu phí bảo kê, tới một con phố, đông đá tây đạp.

Cô và Tống Thiên Tứ đi mua muối, vô tình bắt gặp một cửa hàng vừa mới bị phá hoại, đám người kia vẫn còn ở gần đó.

Ông chủ ủ rũ ngồi trước quầy.

Không muốn chuốc phiền toái, hai người trả tiền xong thì lập tức rời đi, vừa quay đầu đã nhìn thấy Hạng Loan Thành âm trầm đứng trước đám người kia.

Ang túm chặt tóc một người đàn ông, dường như đang đòi tiền, dáng vẻ hung ác.

“Chị, đó có phải Hạng Thập Thất không?” Tống Thiên Tứ kéo cô, khẽ hỏi.

Tống Thiển ngạc nhiên gật đầu.

Cô gọi tên anh, trong giọng nói êm ái rõ ràng có chút run run.

“Thập Thất.”

Thiếu niên khựng lại một chút, nhưng không ngẩng đầu lên. Đám người đằng sau thấy là một cô gái nhỏ thì nhao nhao trêu ghẹo anh: “Đối tượng à? Được đấy, trông rất xinh đẹp.”

Hạng Loan Thành quay đầu liếc nhìn tên vừa lên tiếng, lạnh lùng nói với gã: “Nếu mày còn dám nhiều lời, người tiếp theo quỳ ở đây chính là mày.”

Nam sinh vốn hay nói đùa lập tức cứng đờ người, hậm hực ngậm miệng.

Mấy hôm trước thằng nhóc này đột nhiên muốn gia nhập với bọn họ, đánh với lão đại một trận, thuận lợi đá hắn đi, lên làm thủ lĩnh.

Đứng trước thực lực, những người khác chỉ có thể kính cẩn nghe theo.

Hạng Loan Thành vỗ vỗ mặt người đàn ông, ghé vào tai ông ta nói mấy câu, sau đó dẫn theo đám người đằng sau rời đi.

Người đàn ông vội vàng bò dậy, chạy vào nhà, đóng cửa lại.

Hai lần gặp lại sau đó, anh đều không để ý tới Tống Thiển, nhanh chóng xoay người rời đi.

Tựa như không quen biết.

*

Kỳ thi cấp ba sẽ diễn ra vào ngày 17, ngày 15, Tống Chí Tiến và Đổng Thành Mai đưa Tống Thiển và Tống Thiên Tứ về quê một chuyến để tế tổ, phù hộ cho hai người họ đạt thành tích tốt.

Viếng mộ xong, Tống Chí Tiến chép miệng nói phải đi về rồi.

Duy chỉ có mình Tống Thiển muốn ở lại đây, nói nơi này yên tĩnh, thích hợp để ôn tập.

Không yên tâm để cô ở lại một mình, Tống Thiên Tứ cũng muốn ở lại. Tống Chí Tiến không đồng ý, mắng chửi một hồi, cuối cùng chỉ có mình Tống Thiển ở lại.

Sau khi tiễn ba người, cô theo đường cũ trở về, quả nhiên gặp lại Hạng Loan Thành ở ngôi nhà cỏ nhỏ. Lúc nãy cô còn tưởng mình hoa mắt, không ngờ lại là thật.

Anh dựa vào hàng rào trước vườn rau, ngậm cỏ đuôi chó phơi nắng, nhàn nhã tự tại hệt như trước đây.

Không hề thấy sự thô bạo của mấy ngày trước.

“Thập Thất.”

Anh không mở mắt, ừ một tiếng.

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, cũng như anh, không nói lời nào. Dưới bóng cây mát mẻ thoải mái, cô vô thức thiếp đi. Một buổi trưa cứ thế trôi qua.

Thiếu niên lấy áo đắp lên người cô, trong mắt không hề có chút buồn ngủ nào.

Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, Tống Thiển mới từ từ tỉnh lại, trên người có chiếc áo rơi xuống. 

Thiếu niên cũng yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Ve kêu râm ran không dứt bên tai hòa với tiếng ếch ộp, màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Tống Thiển lấy tiền tiêu vặt mua ít đồ đơn giản, nấu một bữa tối không được xem là quá thịnh soạn.

Anh ngồi đối diện nghiêm túc ăn cơm, trong căn nhà nhỏ im ắng, ngoại trừ tiếng gắp đồ ăn, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người. 

Ăn xong, anh đột nhiên hỏi cô: “Đi ngắm trăng không?”

Tống Thiển ngạc nhiên, gật đầu.

Đầu thôn có cây cổ thụ già trăm năm, cành lá rậm rạp, rất dễ leo lên.

Ngồi trên cành cây là có thể nhìn thấy toàn bộ thôn xóm, ánh đèn mờ ảo xa xa, nhưng trên tảng đá nhỏ cạnh cầu lại có không ít người ngồi đó hóng mát, vừa phe phẩy cây quạt vừa trò chuyện trên trời dưới đất.

Ánh trăng xuyên qua khe hở của tán lá, chiếu vào khóe mắt, đầu mày của anh. Trong đầu Tống Thiển chợt hiện lên dáng vẻ cuối cùng trước kia lâm chung của anh.

Máu nhiễm đỏ áo sơ mi, đến khi trút hơi thở cuối cùng, anh vẫn trợn trắng mắt nhìn bầu trời, cũng là nhìn cuộc đời này.

Ngay lúc này, Tống Thiển đột nhiên hỏi anh: “Người sinh ra sớm muộn cũng chết đi, cậu sẽ thế nào?”

Hạng Loan Thành thậm chí không nghe hiểu ý của vế đầu, nhưng nhắc tới sống chết, anh nói: “Tôi không thể thoát khỏi cái chết, nhưng có thể đấu tranh.”

“Nếu không được?”

“Mất một cái mạng không cha không mẹ, tôi sợ cái gì.”

“Nhưng tôi sẽ đau lòng.”

Anh không tiếp lời, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm mang theo chút ý cười.

Sống chết luôn là vấn đề nhạy cảm, cô ngây người dựa vào thân cây, gió đêm dịu dàng lướt qua khuôn mặt, cô nhắm mắt lại chợp mắt.

Thật lâu sau, thiếu niên cách nửa thước dịch tới gần, dừng lại, rồi lại tới gần, đến khi ngồi gần kề cô mới dừng lại.

Tống Thiển nãy giờ không nhúc nhích, anh cho rằng cô đã ngủ rồi, huơ huơ tay trước mặt cô để thăm dò.

Cô nhắm chặt mắt không có phản ứng.

Hạng Loan Thành hạ tay xuống, thấy Tống Thiển đã ngủ rồi, anh cúi người tới gần, thì thầm gì đó.

Tim Tống Thiển đập loạn thình thịch, không còn năng lực suy nghĩ, cũng không dám mở mắt ra. Hạng Loan Thành nhẹ chân nhẹ tay leo xuống dưới nhưng không rời đi.

Không khí ngọt ngào mang theo hương hoa cỏ như vừa ăn một viên kẹo sữa ngọt ngọt dính dính.

Hôm sau, Hạng Loan Thành đưa Tống Thiển đến con hẻm trước nhà, hiếm khi nhiều lời nhắc nhở cô: “Ngày mai thi cho tốt. Đây là ngọc đổi vận mà mẹ tôi để lại sau khi mất, tặng cho cậu.”

Anh đeo chiếc vòng vào tay cô, không cho phép từ chối, rồi nhanh chóng rời đi.

Đó là lần cuối cùng cô gặp anh.

Sau đó không có tin tức gì về anh nữa, chỉ nghe nói buổi tối trước ngày cô thi, thợ phụ của tiệm may bị người ta trùm bao bố đánh trong ngõ nhỏ, ngón trỏ tay phải bị gãy xương, may quần áo rất khó khăn.

Năm đó, Tống Thiển thi đậu Trạng nguyên, thành công đỗ vào trường huyện, Tống Thiên Tứ cao hơn điểm chuẩn mười điểm, chỉ có Tề Lộ Lộ trượt vì thiếu một điểm.

Mọi người ở Diêm Đóa đều nói nhà họ Tống này được tổ tiên phù hộ, phúc đức tám đời.

Tống Chí Tiến và Đổng Thành Mai cười không khép được miệng.

Duy chỉ có Tống Thiển cách biệt khỏi khung cảnh náo nhiệt, vuốt ve viên ngọc trên cổ tay, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đến một thời điểm nào đó, khi nỗi thống khổ lên tới đỉnh điểm, những bất hạnh tích tụ trước đó đều hóa thành chuyện tốt tới dồn dập, theo gió xuân tháng ba, lửa rơi tháng bảy*, hướng đến anh.

* Lửa rơi tháng bảy: vào tháng 7 âm lịch, thời tiết trở lạnh, mặt trời lặn xuống trông như những tia lửa lớn rơi xuống phía tây bầu trời

Xán lạn và sôi nổi.

Rực rỡ và tươi đẹp.

Anh và cô.



Tác giả có lời muốn nói:

Trích dẫn — Cái chết.

Trong tác phẩm “Tồn tại và thời gian” của nhà triết học người Đức Martin Heidegger có khái niệm về cái chết, cuối cùng cũng đã lý giải vì sao con người không thể tránh khỏi cái chết: ý nghĩa cuộc sống là đếm ngược. (Tạm dịch)

Văn Cửu tôi, thề sẽ không bao giờ viết nam chính thảm, nếu có, dù chỉ một chút, tên của tôi cũng sẽ viết ngược lại. (mỉm cười đứng đắn.jpg)

P/s: Nam chính sẽ không chết, sau này cũng không thảm

Thập Thất: Gió ngọt, em cũng vậy.