80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay

Chương 19




Tháng tư đến sớm hơn dự kiến, mùa xuân chính thức bắt đầu, cây đại thụ trăm năm ở đầu thôn Diêm Đóa lại ra một đợt mầm mới, chút xanh tươi thu hút rất nhiều chim chóc đến hót líu lo.

Cũng đã năm tháng kể từ khi Tống Thiển đến thế giới này, không phiêu lưu kỳ thú, không có cảm xúc thăng trầm trong chuyện tình cảm.

Biến cố duy nhất cô gặp phải chính là Hạng Loan Thành.

Tống Thiển ngẩn ngơ nhìn mặt trăng treo trên đỉnh đầu, mơ màng nhớ đến ông bà nội và bạn bè trong cuộc sống thực, có lẽ thực sự không thể trở về nữa rồi.

Dưới ánh trăng, trong lòng phiền muộn.

Ngày mai là chủ nhật, Tống Chí Tiến và Tống Chí Cương vừa sáng sớm đã đi làm, hai người bác dâu Tống và Đổng Thành Mai bàn bạc đi lên trấn mua ít thịt cá về nấu cho chồng.

Tống Thanh, Tống Việt ở trường không về, Tống Thiên Tứ cũng sớm đi chơi rồi, để Tống Thiển ở nhà một mình thì không yên tâm lắm nên đưa cô theo luôn.

Đây là lần thứ hai Tống Thiển đi lên trấn, không giống với lần trước, lần này không cần gấp gáp, hai người phụ nữ xách làn đi về phía trước.

Advertisement

Một đường hoa nở cỏ xanh, cảnh xuân tươi đẹp.

Mua chút đồ ăn bình thường, bác dâu Tống thì thầm vào tai Đổng Thành Mai, mùa xuân đến rồi, mua ít vải về may đồ đi, con gái trên trấn đều ăn mặc rất đẹp, rất hợp thời.

Đổng Thành Mai cũng động lòng, hai người rẽ vào một con ngõ nhỏ, đi tầm 20m thì thấy một tiệm may có biển hiệu cũ kỹ.

Bác dâu Tống và Đổng Thành Mai là khách quen của tiệm này, vừa thấy hai người vào cửa, ông chủ đã lấy ra tấm vải đang rất thịnh hành gần đây.

Đàn ông nhà họ Tống tuy đều làm ruộng như hầu hết đàn ông ở nông thôn, nhưng gia sản của nhà họ Tống cũng không ít, nhà bác cả tuy đã thế chấp, nhưng vẫn có tiền nhàn rỗi để tiêu dùng hàng ngày.

Nhưng hai nhà vẫn tuân thủ quy tắc, không để lộ tài sản ra ngoài, cũng không để con cái mình biết trong nhà có bao nhiêu tiền, tránh việc con cái học thói xấu.

“Ồ, tới rồi à.” Người thợ may chào hỏi rồi bảo học trò của mình lấy tấm vải bên trong ra.

Tống Thiển không để ý, đến khi Hạng Loan Thành ôm vải từ bên trong đi ra, cô mới biết là anh ở đây.

Trước mặt mẹ và thím, Tống Thiển không dám đến hỏi thăm anh, nháy mắt với anh xem như chào hỏi.

“Ôi chao, đây không phải cháu trai nhà họ Hạng sao? Làm ở đây à?” Mãi sau này bác dâu Tống nghe mọi người tán gẫu mới biết chuyện thất đức mà người trong thôn làm.

Thật thất đức! Xương cốt bà nội Hạng còn chưa lạnh, mấy người này lại làm ra việc vô nhân tính như thế.

Phụ nữ thường thương cảm cho những người yếu thế, Đổng Thành Mai cũng tỏ ra thương xót.

Hạng Loan Thành vẫn không nói lời nào, dường như người được gọi không phải mình. Người thợ may già thay anh nói chuyện: “Đứa nhỏ này đến đây lúc cuối tháng giêng, đầu tháng hai, đúng lúc xương cốt của tôi không được tốt lắm nên nhận hai người, sau này sẽ truyền lại tay nghề cho.”

Người thợ may già họ Châu, cả đời không lấy vợ, cũng không có con, muốn nhận hai đồ đệ để làm chỗ dựa lúc về già sau này.

Lúc này, Dương Đào cũng từ bên trong đi ra, tươi cười chào hỏi với ba người, quen thuộc giới thiệu sản phẩm mới trong tiệm.

Hai người này đều là trẻ mồ côi, một người ít nói, làm việc ổn thỏa, người còn lại thì hoạt bát, khéo léo, biết ăn nói.

Người thợ may già đầy ý cười nhìn họ, cả hai làm việc cùng nhau có lẽ tốt hơn.

Bác dâu Tống và Đổng Thành Mai theo sự hướng dẫn của Dương Đào, nghiêm túc sờ thử các tấm vải, vừa chọn vừa nói chuyện.

Tống Thiển bước từng bước nhỏ về phía Hạng Loan Thành, lấy tay che miệng: “Thập Thất, cậu có khoẻ không?”

Hạng Loan Thành đang ôm vải, mắt không chớp, gật gật đầu, không nhìn cô lấy một cái.

Trông không tệ, trên mặt có da có thịt hơn chút, cánh tay có lẽ cũng to hơn một chút, ngón tay vẫn thon dài như trước, còn trắng lên không ít.

Dương Đào liếc mắt nhìn qua, thấy cô gái nhỏ bên cạnh Hạng Thập Thất đang tươi cười nói chuyện với anh.

Hạng Thập Thất cũng không chú ý lắng nghe, bề ngoài ung dung thản nhiên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm vải, ánh mắt mơ hồ không biết nhìn về phía nào.

Nghĩ đến bản thân bình thường nói chuyện với anh đều chỉ nhận được dáng vẻ xa cách khó gần làm người ta phát bực thì nổi lên ý trêu đùa.

“Hai bác gái, tấm vải mà Thập Thất đang cầm cũng thuộc hàng tốt nhất trong tiệm. Tôi xin phép ra phía sau có chút việc, để cậu ấy giới thiệu với mọi người nhé.” Nói xong, Dương Đào nở nụ cười gian xảo đi ra sân sau.

Ông chủ bật cười lắc đầu, nhà họ Châu vô hậu, hai đứa trẻ mà ông nhận này đều không tệ.

Ông chưa từng nhìn thấy bộ dáng trước đây của Thập Thất, qua một thời gian quan sát chỉ cảm thấy đây là một đứa trẻ tốt.

Đổng Thành Mai và bác dâu Tống đương nhiên biết thằng nhóc này ít nói thế nào, mỉm cười không muốn làm khó anh, đóng gói xong những thứ cần mua thì lập tức rời đi.

Tống Thiển vẫy tay với anh, mấp máy mấy chữ, nhìn khẩu hình giống như là “Lần sau lại đến.”

Hạng Loan Thành vẫn ngây người đứng đó đưa mắt nhìn họ rời đi.

*

Một tháng trôi qua rất nhanh, trong lúc Tống Thiển và Tống Thiên Tứ đều đang chăm chỉ chuẩn bị thi vào cấp ba, bốn người lớn trong nhà hiếm khi chiều theo hai người họ.

Chủ yếu là khen thưởng Tống Thiên Tứ, Tống Thiển cũng chỉ là được hưởng sái mà thôi.

Thôn nhỏ yên bình tĩnh lặng, đến khi có một đám người không biết từ đâu đến, thường xuyên ra vào thôn, động một chút là có người được phái đến nhà của bác cả Tống gõ gõ đập đập, giống như tìm gì đó.

Người trong thôn bàn tán xôn xao, không ai biết chính xác là chuyện gì, mọi người nghi thần nghi quỷ.

Có người nói căn nhà này có ma quỷ lộng hành, nhưng ngẫm lại, nhà họ Tống đã ở đây lâu như vậy cũng chưa từng nghe nói đến chuyện này.

Có người nói bên dưới căn nhà này có mộ của Tiền Tần*, nhà nước cử người đến khảo cổ.

* Tiền Tần (hoặc Tiền Tần thời đại): cách gọi chung các thời đại trước triều đại nhà Tần của Trung Quốc (tức là trước năm 221 TCN)

Tống Thiển biết là không phải, nhưng cô cố nhịn trong lòng, không dám nói với ai.

Hôm nay. 

Đổng Thành Mai ngồi nhóm lửa trong bếp, bác dâu Tống nhanh chóng thái thức ăn, đợi nồi nóng lên, bác dâu Tống thoa ít mỡ lợn, cho thức ăn vào đảo.

Lúc này, ngoài cổng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa rầm rầm, tiếng đập cửa ngày càng dồn dập, e rằng có việc nguy cấp.

“Đến đây đến đây! Đừng gõ nữa! Cửa sắp bị mấy người đập hỏng rồi.” Bác dâu Tống múc một gáo nước đổ vào nồi, vừa đi ra cổng vừa xoa tay vào tạp dề.

Vừa mở cửa đã thấy Tống Tư và Châu Đại Thành, sau lưng còn có một đám người mặc đồ âu, đeo kính, trông rất có khí chất.

“Mẹ.” Tống Tư ân cần gọi một tiếng, Châu Đại Thành cũng niềm nở gọi bà.

Nhìn thấy con gái, bà rất vui, nhưng người con rể này không khiến bà yêu mến. Bác dâu Tống lòng dạ ngay thẳng, tất cả suy nghĩ đều viết hết lên mặt, ghét bỏ nhìn Châu Đại Thành.

Châu Đại Thành đương nhiên nhìn ra, nhưng vẫn tươi cười lấy lòng bà, có thể kiếm được nhiều tiền hay không phải xem họ có đồng ý hay không.

“Sao hôm nay lại về? Mấy người đằng sau là ai vậy?” Bác dâu Tống một mình bước ra bậc thềm, khép hờ cánh cửa sau lưng lại.

Đừng nói việc bẩn thỉu gì làm phiền đến nhà em chồng.

“Mẹ, vào nhà rồi nói.”

“Đây là chuyện lớn. Nhà họ Tống chúng ta có thể phát tài hay không thì phải xem những người này.”

Châu Đại Thành chưa bao giờ tha thiết như vậy, dìu bác dâu Tống đi vào nhà, Đổng Thành Mai cũng đi từ nhà chính ra, thấy hai người đột nhiên đến.

Châu Đại Thành để bác dâu Tống và Đổng Thành Mai ngồi trong nhà chính, muốn công bố một chuyện lớn kinh thiên động địa.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau.

Có thể có chuyện lớn khủng khiếp gì?

Thực sự có liên quan đến việc nhà cũ bị đem đi cầm cố?

Châu Đại Thành tự rót cho mình một cốc nước, bắt đầu kể về phát hiện kinh người trong hai tháng vừa qua một cách sinh động.

Thì ra, cửa hàng mà họ cầm cố căn nhà đã bị sập tiệm, ông chủ ôm tiền chạy mất, nhưng có để lại một đống giấy nợ. Người chủ mới muốn biết mấy thứ đó rốt cuộc có đáng tiền hay không nên đã tìm người đến xem.

Người được gọi là chuyên gia đó đến một cách không tình nguyện, một căn nhà nát thì có gì đáng chú ý chứ.

Nhưng vừa bước vào trong nhà thì lập tức nhận thấy có điều khác thường, căn nhà này không bình thường.

Căn nhà này trông có vẻ đã có từ khá lâu, nhưng không hề có dấu vết bị mối mọt tàn phá, ấn ngón tay còn có thể xuất hiện dấu ngón tay.

Chứng minh đây là gỗ bần, nhiều năm có người ở nên đã bị lồi lõm, hơn nữa còn có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của cây nhãn.

Trong đầu vị chuyên gia có một suy nghĩ táo bạo, nhưng thực sự không dám khẳng định.

Một khi khẳng định, làm không tốt sẽ khiến tan cửa nát nhà.

Nhưng một sự mê hoặc lớn như vậy ở trước mắt, nói không động tâm là giả. Ông ta lét lút đập một miếng nhỏ xuống, đem về, nhưng không báo lại việc này, một mình lén lút đi tìm chỗ kiểm tra.

Quả nhiên, đúng như dự đoán, trong đầu ông ta bắt đầu suy nghĩ làm sao để vơ vét một khoản.

Việc này không thể đích thân ra mặt, súng bắn chim đầu đàn*, ông ta tra sổ sách, tìm được giấy tờ trước đây Châu Đại Thành mang đến, nói với gã việc này.

* Súng bắn chim đầu đàn: phép ẩn dụ chỉ những người dẫn đầu sẽ dễ chuốc lấy tai họa

Hai người hợp lại tìm cách để Châu Đại Thành ra mặt chuộc nhà lại, hùn tiền mời vài chuyên gia giỏi đến xem xét. Tin tức vừa truyền ra lập tức gây náo động.

Bao nhiêu người chen lấn đến tham quan nơi này đều bị từ chối.

Nhưng trong thôn Diêm Đóa không hề có tin tức gì, bọn họ không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Cũng không rõ gia đình lão Tống gặp phải đại vận gì.

Đổng Thành Mai và bác dâu Tống nghe xong ngọn nguồn thì chết lặng, tuyệt đối không nghĩ đến còn có chuyện thế này.

Châu Đại Thành nói thật dễ nghe, chủ căn nhà này là Tống Chí Cương, bán hay không phải nghe ông, nhưng vì lo lắng cho sự phát triển của các con sau này, vẫn là đổi tiền thì tốt hơn.

Hơn nữa tin tức về căn nhà này đã truyền đi rồi, nhà họ Tống chỉ là một hộ dân bình thường, e rằng không có khả năng giữ được căn nhà này.

“Cố gắng khuyên nhủ cha, đây là cơ hội tốt không thể bỏ qua đâu.”

Châu Đại Thành sợ Tống Chí Cương không đồng ý, trước tiên phải làm công tác tư tưởng với bác dâu Tống.

Đây chính là một giao dịch lớn, nếu thành công thì cả đời này không phải lo cơm áo gạo tiền nữa.



Tác giả có lời muốn nói:

Thằng nhóc thối:??? Đùa gì vậy

Bé cưng: Đoán xem.

Không biết lúc nào cha mẹ tôi mới có thể nói với tôi rằng: “Con à, trong nhà không có tiền, cầm tạm căn nhà này trước đi.”

Tống Thanh: Từng bước từng bước bay lên bầu trời.