8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em

Chương 39




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Dương

“Helen.” Ninh Mặc chào hỏi một câu xa cách.

Helen mặc bộ váy công sở màu xanh lục, cổ áo để mở mấy cúc, vừa nghiêm túc lại vừa gợi cảm, mặc dù da dẻ ngăm ngăm, nhưng rất đều màu, còn toát ra chút ánh sáng như ngọc trai, trông cực kỳ quyến rũ, cái mà người ta gọi là báu vật, đại khái chính là như vậy.

Kiểu phụ nữ mang vẻ đẹp thế này đàn ông vừa nhìn thấy là đã muốn quấn lấy, đúng là mê đắm chết người mà.

Còn Vụ Nùng Nùng tuy đẹp đến tinh tế, nhưng lại tựa như thủy tinh dễ vỡ, đàn ông nhìn thấy cũng phải suy tính trước sau, xem nên đặt trong đền thờ mà cung phụng, hay có khả năng nâng niu trong lòng bàn tay mình không. Kiểu phụ nữ này xem ra chỉ nên nhìn từ xa chứ không nên quấy nhiễu.

Vì vậy, so sánh ra thì thật sự Helen bình dị gần gũi hơn, dễ thân cận và quyến rũ hơn.

Thứ không chiếm được luôn là tốt nhất. Vụ Nùng Nùng không có vẻ đẹp như Helen, nên chỉ có thể ghen tị.

Helen không trả lời Ninh Mặc, chỉ mở to mắt, chăm chú nhìn Ninh Mặc, mang một chút không thể tin, nhưng phần nhiều vẫn là đau buồn. Cho dù đã quen làm quan hệ xã hội, đã sớm tôi luyện được kỹ năng mặt không đổi sắc tim không đập loạn, nhưng giờ phút này vẫn có phần thất thố.

Vụ Nùng Nùng nhìn thấy cảnh này, trong ngực bỗng trào lên cảm giác ghê tởm buồn nôn, có lẽ lại muốn nôn nghén rồi.

Cô che miệng lại, vội chạy vào nhà vệ sinh mà cô nhân viên chỉ.

Đến khi Vụ Nùng Nùng đi ra thì chẳng biết Helen đã đi đâu.

“Helen đi rồi?” Vụ Nùng Nùng mở miệng.

Có tia sáng lóe lên trong mắt Ninh Mặc, anh mổ lên đôi môi hồng của cô, “Sao lúc này lại buồn nôn?” Gần đây thời gian Vụ Nùng Nùng nôn mửa đã khá quy luật, luôn là vào sáng sớm và sau giấc ngủ trưa.

“Chắc chắn là mùi vị bé con không thích rồi.” Vụ Nùng Nùng hừ giận một tiếng.

“Đúng là trẻ con.” Ninh Mặc kéo cô ngồi vào lòng mình, “Em thấy khá hơn chưa?” Rồi anh lại đỡ lấy cốc nước từ tay cô nhân viên cửa hàng, đưa lên miệng Vụ Nùng Nùng. Hầu hạ từng li từng tí.

“Không nhìn thấy thì em khỏe ngay.” Vụ Nùng Nùng lườm Ninh Mặc, không chịu dời ánh mắt, ý bảo anh liệu mà làm.

Ninh Mặc nâng nâng cằm, ôm eo cô đứng dậy, khóe miệng gợn ý cười.

Sau khi hai người rời đi, chợt nghe thấy mấy cô nhân viên cửa hàng kích động hét nhỏ một tiếng: “Nếu tôi mà có được người đàn ông như vậy thì tôi sẵn sàng chết ngay lập tức.”

“Đi phẫu thuật thẩm mĩ trước đi rồi hẵng nói nhé.” Bên cạnh có người dội cho xô nước lạnh.

“Cô gái kia thật sự quá đẹp, có phẫu thuật cũng chưa chắc đã phẫu thuật thành đẹp được như người ta đâu.”

“Làn da sao mà trắng thế không biết, nói thế nào ấy nhỉ, cái gì mà trắng sáng long lanh ấy?”



Cuộc đối thoại vẫn còn tiếp diễn, nói ba ngày cũng không thấy chán.

Lại tiếp tục sau khi Ninh Mặc dẫn Vụ Nùng Nùng đi mua giày, thấy sắc mặt cô hơi tiều tụy thì vội vàng đưa cô về nghỉ ngơi, “Em muốn ăn gì?” Ninh Mặc cởi giày cho Vụ Nùng Nùng, đỡ cô nằm xuống giường.

Vụ Nùng Nùng mới nghe thấy chữ “Ăn” là đã cảm thấy tra tấn, nghĩ tới cái gì cũng muốn nôn, “Em không muốn ăn.”

“Vậy ngủ một lát nhé.” Ninh Mặc đắp chăn cho cô, cũng không ép cô nhất định phải ăn. Như vậy ngược lại khiến Vụ Nùng Nùng cảm thấy áy náy, cô biết em bé cần dinh dưỡng, nhưng khẩu vị của cô thật sự quá kém, thỉnh thoảng ăn một chút đều là cố nén cảm giác ghê cổ, bức ép bản thân phải nuốt xuống, nhưng càng như vậy thì sau đó còn nôn nhiều hơn.

Vụ Nùng Nùng chợp mắt một lát, khi mở mắt ra, trông thấy Ninh Mặc vẫn ở ngay trước mặt, phải gục xuống mép giường ngủ, có vết thâm nhạt dưới mắt, trông anh càng mệt mỏi hơn.

Lòng Vụ Nùng Nùng bỗng thấy dịu lại, không như năm ấy lấy việc tra tấn anh làm vui thú, “Anh không đi làm ạ?”

“Sao anh yên tâm để em ở nhà một mình được.” Đây là lời nói thật, chẳng may Vụ Nùng Nùng va vào đâu đó, đụng chạm tới đứa bé thì chẳng phải khiến mọi người đều đau lòng à.

Vụ Nùng Nùng chu miệng, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Vậy, đến nhà bác gái ở đi.”

“Em không muốn thì không phải miễn cưỡng.” Ninh Mặc vuốt lại tóc cho Vụ Nùng Nùng, đỡ cô dậy, cái bụng này còn chưa hiện ra mà đã hầu hạ như bà bầu bụng to ấy.

“Đi thôi, đi thôi.” Vụ Nùng Nùng dựa vào lòng Ninh Mặc.

Khoảnh khắc này bình yên và bao dung, đủ khiến lòng người ta ấm áp rất lâu.

Ninh Mặc cười nhéo mũi Vụ Nùng Nùng, “Có đói không, ăn miếng cơm nhé.”

Vụ Nùng Nùng nhíu nhíu chân mày, “Nếu phát minh ra loại thuốc viên, uống vào sẽ không đói, mà còn chứa đủ các chất dinh dưỡng thì hay quá.”

“Rồi rồi, sau này thành lập một cái quỹ, chuyên hỗ trợ các viện nghiên cứu và các trường đại học nghiên cứu về vấn đề này được không, tiền nào việc ấy?” Ninh Mặc cầm bát cháo đã nấu kỹ đến.

“Đây là anh nói đấy nhé.” Vụ Nùng Nùng ăn một chìa chào từ tay Ninh Mặc bón, hương vị này là hương vị của quán cháo nhà họ Vương mà cô thích nhất, không biết tại sao mà Ninh Mặc nấu được giống như vậy.

Nhưng ăn chưa được mấy miếng thì cô đã không nuốt nổi, vì tránh nôn ra nên chỉ có thể dừng lại.

Ninh Mặc gói một chút bánh trái bỏ vào túi áo để khi đói là cô có thể ăn ngay. Chăm sóc Vụ Nùng Nùng xong, Ninh Mặc vẫn không dừng tay, vội vàng thu xếp đồ đạc để mang về nhà họ Ninh ở.

Đỗ Nhược đương nhiên là vui mừng rồi, chỉ sợ Tiểu Đình sẽ hơi mất hứng thôi. Khai giảng học kỳ mới, cô bé thấy nhà họ Ninh gần trường hơn nên cứ muốn ở đó. Đây cũng là điểm mà Vụ Nùng Nùng không thích.

Lúc về đến nhà, Đỗ Nhược tới đón từ xa, “Nùng Nùng à, có khỏe không?”

“Cháu chào bác ạ.” Vụ Nùng Nùng hơi ngại ngùng, Đỗ Nhược tốt quá lại khiến cô cảm thấy ngại gặp.

“Vẫn không ăn được phải không? Bác đã mời một chuyên gia dinh dưỡng tới đây để điều dưỡng cho cháu, bà Chu đề cử đấy, rất có tiếng, nhiều người muốn mời mà còn không được, nhưng mấy ngày nữa cô ấy sẽ đến đây.”

“Tiểu Đình không ở đây ạ?” Vụ Nùng Nùng hơi tò mò.

“À, nó trọ ở trường rồi.” Đỗ Nhược nói, sau đó còn ngó nhìn Ninh Mặc như có ý trêu chọc, nhìn đến Ninh Mặc phải xấu hổ.

“Lớn như vậy rồi, cũng nên trọ ở trường để quen sống hòa đồng với mọi người.” Ninh Mặc giấu đầu lòi đuôi, bổ sung giải thích.

Những ngày Vụ Nùng Nùng ở nhà họ Ninh còn nhàn hạ hơn cả Thái Thượng Hoàng, Đỗ Nhược thì hỏi han ân cần, chăm sóc cẩn thận, Ninh Mặc thì dạy từ sớm để tự nấu cháo cho cô, cho dù chỉ ăn hai miếng cũng kiên trì không ngừng, ai bảo những người khác nấu, một miếng cô cũng không ăn vào chứ.

Còn về bố Ninh Mặc, vì để phân tán sự chú ý của Vụ Nùng Nùng, ông còn tiếp tục chỉ bảo đôi chút về mảng thiết kế nọ kia cho cô, ngoài ra âm nhạc dưỡng thai cũng đều là ông Ninh Ân tự chọn lựa.

Vụ Nùng Nùng tin tưởng ánh mắt của ông, bởi vì đầu óc Ninh Mặc cũng không tệ.

Đỗ Nhược còn cười: “Trước đây lúc bác mang thai Ninh Mặc, cũng từng tra tấn bố nó, chuyện gì cũng do ông ấy sắp xếp, sách ông ấy xem cả chồng cao, còn mệt hơn thi vào đại học.” Đỗ Nhược dùng tay áng chừng, cao đến nửa mét.

Vụ Nùng Nùng bật cười ra tiếng, “Ninh Mặc cũng thế ạ.” Ngay cả thời gian nghỉ của Vụ Nùng Nùng cũng được sắp xếp hợp lý, khi nào tản bộ, khi nào nghe nhạc, khi nào đọc sách xem báo đều được sắp xếp rất cẩn thận, “Chắc bác trai đã truyền chồng sách ấy cho Ninh Mặc ạ.”

Hai nàng dâu cười thoải mái rất không thục nữ.

Khi Ninh Mặc ra khỏi nhà, cứ nửa tiếng là lại gọi điện thoại, dặn làm cái này bảo làm cái kia, còn liên tục giục vú Trương chuẩn bị các loại hoa quả, trà bánh.

Thời gian tan tầm của Ninh Mặc đúng giờ lạ thường, cứ 5 rưỡi là xuất hiện ở cửa.

“Buổi tối có muốn ăn gì không?” Ninh Mặc gần như hơi hồi hộp nhìn Vụ Nùng Nùng.

Vụ Nùng Nùng uể oải nằm trên ghế dài nghe nhạc, sau một lúc lâu mới cau mày nói: “Muốn ăn bít tết.”

Ninh Mặc nhẹ nhàng thở ra, hôn mấy cái lên trán Vụ Nùng Nùng như một phần thưởng, “Anh đi sắp xếp.”

Sau khi mở điện thoại nói không lâu thì mọi chuyện đã ổn thỏa, “Đi Princess kitchen nhé, nghe nói bếp trưởng bên Pháp của họ vừa đến thành phố A hai ngày nay, sở trường chính là bít tết.”

Khi hai người Ninh, Vụ đến Princess Kitchen thì ngoài cửa đã có cả hàng người đang xếp hàng, đều là muốn thử tay nghề của đầu bếp. Ninh Mặc có thể đặt phòng trong thời gian ngắn như vậy, không biết đã phải quay bao nhiêu vòng quan hệ.

tulalTrong nhà hàng trang trí chủ yếu là màu hoa tử la lan, bố trí thanh tao nhã nhặn nhưng không làm mất đi vẻ đẹp phương Tây, rất hợp với bữa tối dưới ánh nến, có lẽ vì không khí rất tuyệt nên khi bít tết được mang lên, Vụ Nùng Nùng phá lệ ăn được hai phần ba, khen không dứt miệng với hương vị của nó.

“Chủ tịch Ninh.”

Vẻ mặt đang tươi sáng của Ninh Mặc bỗng tối sầm, biểu cảm của anh rất hiếm khi biến hóa rõ ràng như vậy, hơn nữa còn là đối với người ngoài.

Vụ Nùng Nùng nghe thấy có người đến, lập tức buông dao nĩa theo thói quen, chắc rằng lát nữa cũng không có khả năng cầm lên lần nữa, thế nên sắc mặt của Ninh Mặc lại tối thêm ba phần.

Vụ Nùng Nùng nhìn người tới, là một người phụ nữ ba mươi sáu, ba mươi bảy tuổi, ăn mặc gọn gàng khéo léo, có thể nhìn ra đều là hàng hiệu, song mép túi da đã hơi sờn, trông sắc mặt rất tiều tụy.

Ánh mắt Vụ Nùng Nùng cực kỳ sắc bén, mới nhìn qua đã biết một là gia đình cô ấy gặp chuyện, hai là chuyện kinh doanh của dòng họ xảy ra vấn đề.

“Chào chủ tịch Ninh, đúng là trùng hợp quá, không ngờ lại gặp anh ở đây, tôi đã hẹn vài lần nhưng đều không đúng dịp.” Người phụ nữ này mặc dù đi cầu xin người ta, nhưng nụ cười không hề hèn mọn và xu nịnh, ấn tượng của Vụ Nùng Nùng với cô ấy không xấu.

Bởi vì bản thân Vụ Nùng Nùng cũng từng là người rơi vào cảnh sa xút.

Ninh Mặc không ngẩng đầu, chỉ nhìn Vụ Nùng Nùng, không để ý tới người phụ nữ kia, “Em ăn thêm chút nữa đi, không phải bảo ăn ngon à, nghe nói anh ta làm món tráng miệng cũng không tồi đâu, em có muốn thử không?”

Vụ Nùng Nùng nhăn mặt nhíu mày, nghĩ tới tráng miệng là lại thấy ghê cổ, thế nên kiên quyết lắc đầu.

“Chủ tịch Ninh, không ngại tôi ngồi đây chứ, nếu không phải bất đắc dĩ thì tôi cũng không muốn tới đây làm phiền.” Người phụ nữ cười có phần cay đắng.

Vụ Nùng Nùng nghĩ rốt cuộc là gia đình như thế nào mà sau khi suy sụp phải để phụ nữ ra mặt đi cầu trợ giúp khắp nơi thế này, lại còn đi cầu xin đúng ông chủ không tim không phổi như Ninh Mặc nữa, tâm trạng cô không khỏi có chút bi thương.

“Tôi không có thói quen bàn công việc trong lúc dùng cơm, chuyện của ‘An Lâm’ các cô, có thể hẹn lịch với thư ký của tôi.” Ninh Mặc nói có lệ. Nhưng trước đó người phụ nữ kia đã nói không hẹn được anh, lúc này rõ ràng là anh đang từ chối.

Thấy thái độ của Ninh Mặc như vậy, Vụ Nùng Nùng đã biết Ninh Mặc không xa lạ gì với người phụ nữ trước mặt này, cũng không lạ gì với yêu cầu của cô ấy, chắc chắn là không muốn đưa tay trợ giúp rồi.

Vụ Nùng Nùng không nén được dòng hồi ức về tám năm trước, cô cũng đi cầu xin Ninh Mặc như vậy, nhưng ai ngờ Ninh Mặc lại chính là người đứng sau bức màn, đưa tay đẩy Vụ Thị rơi vào vực sâu.

Sau khi bị hủy hôn, cô còn bị bức ép đi cầu xin Ninh Mặc, lúc ấy thật sự là chỉ mong chết luôn đi cho rồi.

Ánh mắt Vụ Nùng Nùng bỗng thấy ươn ướt, không thể gợi lên cảm giác thèm ăn nữa.

“Có phải nguội rồi không, gọi thêm một phần bít tết nhé, hiếm khi em ăn được.” Ninh Mặc quay đầu nhìn người phụ nữ kia bằng ánh mắt không kiên nhẫn.

“Thật sự không ăn nổi nữa, ăn vào lại muốn nôn ra.” Vụ Nùng Nùng nhăn nhăn cái mũi.

“Ninh phu nhân đang mang thai à?” Người phụ nữ mang ánh mắt tỏa sáng nhìn Vụ Nùng Nùng.

Ba chữ “Ninh phu nhân” làm Vụ Nùng Nùng giật mình, cả người không được tự nhiên, dường như cô chưa từng liên hệ ba chữ ấy với mình. Trái lại Ninh Mặc không có biểu cảm khó chịu nào.

“Chúng tôi còn chưa…” Vụ Nùng Nùng muốn giải thích, không hy vọng ba chữ ấy gắn lên người mình.

“Trước đây khi tôi mang thai cũng không ăn được gì cả, một ngày nôn đến mười lần còn không nghỉ, sau khi ăn được đặc sản quê nhà thì mới đỡ.”

Người phụ nữ ngồi xuống cạnh Vụ Nùng Nùng cứ như quen biết lắm.

Ninh Mặc không còn đuổi người nữa, ngược lại có phần hứng thú nhìn. Bà chủ của An Lâm, Kim Tố Vân tiếp tục nói: “Quê chúng tôi chuyên trồng cam vàng, chua chua ngọt ngọt, phụ nữ có thai rất thích ăn, hơn nữa hàm lượng vitamin cũng cao, rất tốt cho phụ nữ có thai. Phụ nữ ở nơi ấy ăn thì sinh em bé đều rất khỏe mạnh, hơn nữa tỉ lệ con trai tương đối cao, người ta nói ăn chua đẻ con trai ăn cay đẻ con gái mà.”

Thật ra, từ khi trứng được thụ tinh rồi làm tổ trong tử cung thì đã quyết định giới tính rồi, làm gì có chuyện ăn cái gì có thể quyết định chứ, nhưng lời nói đó vừa hay là lời trong lòng Vụ Nùng Nùng.

Muốn sinh con trai, bởi vì chỉ có con trai mới kế thừa gia nghiệp một cách tốt nhất. Bao nhiêu nàng dâu nhà giàu sang vì muốn sinh con trai mà tốn muôn vàn tâm cơ. Không nói đâu xa, cho dù là cô đào MC đang nổi tiếng, hay là nàng dâu nhà họ Lý siêu giàu có, đều phải dùng hết sức hết lực để sinh con trai, kết quả là hết thai này đến thai khác đều là con gái, giá trị con người bị rớt xuống nhiều điểm, ông chồng cũng bắt đầu ngứa chân ngứa tay ở bên ngoài.

Làm sao so bì với cô vợ bé nhà họ Lý được, còn chưa vào cửa đã sinh được con trai, quả thật là còn nở mày nở mặt hơn cô dâu được cưới hỏi đàng hoàng, tiền cứ đổ vào tay như nước.