*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Dương
Ninh Mặc đỡ Vụ Nùng Nùng đến phòng bệnh, cởi giày rồi đắp chăn cho cô, “Em nghỉ đi, chúng ta chờ kết quả.”
Kết quả được đưa ra rất nhanh, khi y tá mang đến, Vụ Nùng Nùng phát hiện bàn tay nhận giấy kết quả của Ninh Mặc có đôi chút run run.
Anh nhìn lướt qua, đi tới ngồi bên cạnh Vụ Nùng Nùng, cúi đầu, hôn lên trán cô, “Nùng Nùng, chúng ta có con rồi.”
Vụ Nùng Nùng bắt lấy tờ giấy, cũng không biết nên vui mừng hay là sầu muộn nữa.
“Sao anh biết là con của chúng ta? Em và anh cũng không có…” Vụ Nùng Nùng liều chết không chịu nhận.
Ninh Mặc mỉm cười, “Hửm, chẳng lẽ ngày mừng thọ bố anh, người anh bắt nạt sau khi say rượu không phải là em?”
Vụ Nùng Nùng đỏ mặt, nhưng anh đổ tất cả mọi lỗi lầm lên người mình, cô lại tìm được bậc thang xuống nước, “Anh cũng biết là anh bắt nạt em?”
Ninh Mặc không nói gì, chỉ cười nhìn cô, ánh mắt như hồ nước đó dường như muốn nhấn chìm Vụ Nùng Nùng, tự nhiên Vụ Nùng Nùng không thể vướng vào vấn đề này, nếu không người khó xử chính là bản thân cô.
“Sao anh biết được đó chắc chắn là con của anh?” Mặc dù thời gian mang thai khoảng năm tuần, nhưng ngay sau hôm đó Vụ Nùng Nùng đã bay đi Mỹ.
“Vậy em nói xem có phải con của anh không?” Ninh Mặc vừa nói vừa lấy gối đệm lưng cho Vụ Nùng Nùng, để cô ngồi thoải mái hơn.
Tuy rằng xa cánh nhau rất nhiều năm, nhưng anh vẫn hiểu Vụ Nùng Nùng.
Năm đó Vụ đại tiểu thư luôn đi đầu mọi xu hướng, nhưng cũng không giống những it girl tầm tuổi, khía cạnh nào cũng cởi mở.
“IT girl” là thuật ngữ dành riêng để nói về biểu tượng phong cách, những cô gái có tầm ảnh hưởng thời trang đến giới trẻ hiện đại.
“IT Girl” là một từ tiếng Anh để nói về những cô gái trẻ đẹp, nổi bật nhờ sự xuất hiện trên các phương tiện truyền thông. Thuật ngữ này có thể được dịch là “Cô gái sở hữu điều gì đó nổi bật”.
Sau khi Ninh Mặc cầu hôn cô, vào một đêm trăng sáng châm lửa, Ninh Mặc mới kinh ngạc phát hiện, cô thật sự đẹp đẽ thuần khiết giống như diện mạo của cô.
Về mặt này, Vụ Nùng Nùng vẫn luôn là người bảo thủ.
Nhưng vẻ không chút để ý của Ninh Mặc rõ ràng chính là nói với Vụ Nùng Nùng rằng, thật ra câu hỏi này anh chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.
“Đó không phải con của anh.” Vụ Nùng Nùng quên mất mục đích của chính mình, uất hận thốt ra.
Ninh Mặc cười càng khoan khoái hơn, “Vậy thì yên tâm rồi.”
“Yên tâm cái gì?” Vụ Nùng Nùng khó hiểu.
“Càng khẳng định là con của anh, có phải không, Nùng Nùng?” Ninh Mặc không cho Vụ Nùng Nùng bác bỏ, kề sát tai cô nói: “Nùng Nùng, đêm đó có phải lưỡi em có vị rượu không?”
Vụ Nùng Nùng mặt đỏ tai hồng.
Cuối cùng Ninh Mặc còn bổ sung một câu, “Đêm đó cái miệng nhỏ nhắn của em cứ như ly rượu đổ đầy rượu ngon, ngọt ngào.”
Vụ Nùng Nùng hung hăng đáp trả Ninh Mặc bằng một cái gối đầu.
Ninh Mặc ngừng cười, “Có muốn về nhà ngủ không, ngày mai chúng ta lại đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện?”
Vụ Nùng Nùng luôn nghĩ rằng nếu Ninh Mặc đối xử tốt với ai đó, thì chắc chắn có thể mê chết người kia.
Ví dụ như anh nhận ra cô không muốn nhập viện.
Cho dù nơi này giống khách sạn xa hoa, không có mùi thuốc gì, nhưng Vụ Nùng Nùng vẫn không thích bệnh viện.
Vụ Nùng Nùng gật đầu.
“Có muốn gội đầu không?”
Đương nhiên là muốn rồi, từ trên núi trở về tuy đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng còn không có thời gian để ý tới mái tóc dài của cô, nhớ tới chuyện này lại thấy phiền phức, mỗi lần làm tóc đều phải mất hai, ba tiếng, Vụ Nùng Nùng đã sớm không còn kiên nhẫn với kiểu tóc này, nhưng không biết tại sao mà mình vẫn chưa cắt.
“Hẹn nhà tạo mẫu tóc mà em thích nhé, Jack Wu, đúng không?” Ninh Mặc sắp xếp lịch cắt tóc rất nhanh.
Mãi đến khi hai người đến tiệm làm tóc, anh mới nói: “Nùng Nùng, phụ nữ có thai không thể bị cảm, có phải nên cắt bớt tóc không, gội đầu rất dễ bị cảm.”
Vụ Nùng Nùng có chút hoảng hốt, “Cắt tóc?”.
Jack đã ở bên cạnh phụ họa, “Cô Vụ, gần đây tóc ngắn đang thành xu hướng, khuôn mặt cô đẹp, cắt tóc đi nhất định rất xinh.”
Vụ Nùng Nùng không nói chuyện, chỉ nhìn Ninh Mặc, không phải anh thích mái tóc xoăn này sao? Thật ra bản thân Vụ Nùng Nùng rất muốn cắt, những ngày tháng không có Ninh Mặc chăm sóc tóc cho cô, cô đã từng vô số lần cầm kéo lên, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ lòng.
“Cắt cho cô ấy đi, tôi thấy kiểu tóc của Hepburn rất hợp với Nùng Nùng.” Ninh Mặc luôn rất có con mắt thẩm mỹ, Vụ Nùng Nùng đã từng nghi ngờ, nếu anh không làm về tài chính, mà làm nhà thiết kế tạo hình thì chắc hẳn cũng có thể làm mưa làm gió một phen.
Khi ở bên Ninh Mặc, mọi mặt trong cuộc sống của Vụ Nùng Nùng đều chỉ có quyền lắng nghe, không có quyền lên tiếng. Lần này cũng không ngoại lệ. Ninh Mặc hỏi trước một câu, có lẽ chỉ là vì đáp lại lời kêu gọi bảo vệ “Nhân quyền” mà thôi.
Vụ Nùng Nùng tức tối nhắm mắt lại, Ninh Mặc rất kiên nhẫn ngồi bên cạnh xem báo giấy.
Jack Wu thì đang tám nhảm những tin đồn mới nhất bên tai Vụ Nùng Nùng, cũng chúc mừng Vụ Nùng Nùng và Ninh Mặc nối lại tình xưa. Đúng là bậc thầy biết nhìn sắc mặt người khác, khó trách Vụ Nùng Nùng luôn thích anh ta làm tóc.
Đến khi Vụ Nùng Nùng mở mắt ra, cô công chúa bí mật bỏ trốn trong Kỳ nghỉ hè ở Roman dường như hiện ra ngay trong gương, tay nghề của Jack thật là khéo léo.
(Chắc là xoăn ngắn thế này)
Vụ Nùng Nùng hưng phấn nhìn tạo hình mới của mình, cười cong cả mắt.
Chủ yếu là mới mẻ, mười mấy năm mới có chút mới mẻ.
Ninh Mặc hôn lên má phải của cô, “Ừm, ít nhất trẻ ra mười tuổi, hình như ngửi thấy mùi sữa.”
Thấy không, nói năng cẩn thận một giọt cũng không lọt. Không hề có ý trước đó trông già, bây giờ trẻ trung đến mức ngửi thấy mùi sữa chính là tầm mười tuổi, cho dù thêm mười tuổi nữa cũng là tuổi hai mươi trẻ trung phơi phới.
Vụ Nùng Nùng chẳng còn chỗ nào mà bác lại nữa.
Lúc trở về trường học nơi ở của Vụ Nùng Nùng, đã sắp rạng sáng.
Cho dù quan hệ có thân mật gần gũi đến đâu thì cũng vẫn phải duy trì sự dè dặt thích hợp.
Nhất là về vấn đề thân thể.
“Quá muộn rồi, nên nghỉ ngơi.” Vụ Nùng Nùng định áp dụng phương thức uyển chuyển để đuổi người.
Ninh Mặc “Ừ” một tiếng, “Đi rửa mặt đi, để anh bảo lão Lưu mang đồ tắm gội tới đây.”
Nói từ chối người ta đúng là nên trực tiếp. Ví dụ như lúc này, Vụ Nùng Nùng muốn từ chối thì đã bỏ lỡ quyền đánh đòn phủ đầu mất rồi.
Ninh Mặc quen thuộc bước vào phòng.
Nhớ hồi đó chính anh giựt giây ông cụ, Vụ Nùng Nùng nên độc lập, nên tự lực cánh sinh, nên trọ ở trường.
Kết quả là mới ở được hai ngày, cái người khởi xướng kia đã lừa bắt cô ra ngoài.
Khi Vụ Nùng Nùng thấp thỏm đi ra từ phòng tắm, Ninh Mặc đã thay quần áo ở nhà, nhận lấy khăn mặt trong tay cô, nhẹ nhàng lau đằng sau lưng, “Nước trên lưng còn chưa khô, rất dễ cảm lạnh.”
Ninh Mặc nhẹ nhàng in một nụ hôn lên tấm lưng của Vụ Nùng Nùng, “Đi ngủ đi.”
Anh luôn như vậy, sau khi thân quen, luôn thích hôn chỗ này, hôn chỗ kia, tùy lúc tùy chỗ.