71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 64: Trở Lại Loại Địa Cầu






Tên lính kéo chiếc ghế sang một góc phù hợp.

William Murdoch ngồi vào chỗ, hết sức từ tốn tự phụ, sau đó mới tập trung ánh mắt vào khuôn mặt của Trùng tộc giống cái đối diện mình.
Đã nhiều năm hắn chưa thấy Trùng tộc giống cái, không thể không nghĩ lại chuyện cũ sợ hãi trong lòng, nhưng nghĩ lại rằng mình đại diện cho Sensei đến đây, hắn lại lấy được dũng khí từ vị Sensei hắn luôn sùng bái, cố gắng duy trì vẻ tự phụ của mình.
William Murdoch đưa lời thăm hỏi với Trùng tộc giống cái, "Đại tá Kamo."
Trùng tộc giống cái được gọi là Đại tá Kamo kia, từ khi William Murdoch bước vào cửa, vẻ mặt đã bắt đầu hết sức khinh thường và bực mình.
Nghe thấy một tên giống đực còn dám lên giọng trước mặt mình, mặt Đại tá Kamo càng sa sầm, chẳng thèm để ý lời thăm hỏi của William Murdoch, trực tiếp chất vấn, "Kitano Hikari đang chơi trò gì? Hắn muốn chúng ta tới đón, lúc chúng ta tới hắn lại trốn đi đâu?"
William Murdoch cười lạnh, dùng giọng điệu kiêu ngạo như thể hắn là sứ thần của Chúa, nói, "Sensei đã có sự sắp xếp của riêng mình, chẳng phải ngài ấy đã phái ta đến giải thích rồi sao? Đây là thái độ của các ngươi đấy hả?"
Đại tá Kamo bỗng cười lớn, mà hai thiếu tá đằng sau ả cũng cười phụ họa theo.

Sau đó, Đại tá Kamo lại lạnh mặt, nhìn chằm chằm đôi mắt của William Murdoch, hỏi, "William Murdoch?"
William Murdoch không hiểu ả muốn gì, không đáp, chỉ cảnh giác nhìn lại ả.
Giọng của Đại tá Kamo bây giờ còn đầy vẻ khinh thường hơn William Murdoch lúc nãy, ả bình luận một câu, "Đúng là buồn cười!"
William Murdoch cả giận, "Ngươi...!"
Đại tá Kamo ngắt lời hắn, trào phúng gọi tên thật của hắn, "Ishii Kazuaki.

À không, sensei của các ngươi thích quy tắc rõ ràng, ta nên gọi ngươi là bản sao Omega của Ishii Kazuaki mới đúng."
William Murdoch trên mặt không vui, trong lòng cũng bực bội.
Đại tá Kamo suy nghĩ, nói tiếp, "Năm ấy hắn đã bỏ rơi cơ thể của ngươi lúc chạy trốn bảo toàn mạng sống của mình.

Có thể ngươi vẫn còn nhớ những ký ức đó - bọn ta đã chơi vui vẻ thế nào với cơ thể ngươi.

Ta vẫn nhớ rất rõ lúc ngươi bò ra khỏi nhà, ôm cái chân bị gãy đã được chiên giòn trong dầu của mình - vừa nhớ lại là ta đã hưng phấn vô cùng rồi."
Nói đến đây, Đại tá Kamo mới âm hiểm hạ giọng, uy hiếp William Murdoch, "Con heo này, ngươi đừng có ra vẻ trước mặt bổn đại tá! Thành thật trả lời câu hỏi của ta mau! Nếu không, ngươi có thể bắt đầu suy nghĩ rồi đấy - đến lúc hắn lại vứt bỏ ngươi, nghĩ xem ngươi thích chết cách nào nhất."
Gương mặt William Murdoch nháy mắt tái nhợt đi, nhưng ngay sau đó hắn đã giận dữ phản bác, "Ta chính là Ishii Kazuaki, Sensei đã cho ta cuộc đời mới, Sensei không vứt bỏ ta! Về sau ngài cũng sẽ không vứt bỏ ta!"
Đôi mắt của Đại tá Kamo lướt qua hắn như một con rắn hiểm độc, thậm chí không thèm đáp lại.


Ả nghe cái này cũng nhàm tai rồi - đơn giản chỉ là những tên ngu xuẩn sùng bái Kitano Hikari suốt ngày nói khùng nói điên mà thôi.

Bị ánh mắt âm hiểm như vậy quét qua, sâu trong đáy lòng William Murdoch dù sao cũng xuất hiện nỗi sợ hãi, nhưng hắn vẫn luôn cố gắng duy trì vẻ cao ngạo của mình, vẫn rất hợp tác giải thích, "Sensei nói các ngươi không cần đón tiếp ngài ấy.

Ngài muốn các ngươi đến, thực chất là để mang cho ngài ấy một vật thí nghiệm hoàn mỹ."
Không cần đón tiếp hắn?
Lửa giận trong lòng Đại tá Kamo cháy ngày càng lớn.

Ả nghiến răng bật ra hai chữ, "Giải thích!"
William Murdoch nhớ đến sắp xếp của Sensei, lại hứng khởi trở lại, cả gương mặt như sáng bừng lên, giọng nói cũng ngày càng say mê cuồng nhiệt, "Sensei đã sắp xếp xong từ trước rồi, ngài ấy ở khắp mọi nơi, mà không có thứ gì là ngài không thể làm được.

Có lẽ ngài sẽ đến Sao Hỏa Già trước chúng ta, sau đó gọi các ngươi tới.

Chẳng qua là ngài có muốn các ngươi làm hay không thôi, các ngươi thật sự nghĩ rằng không có các ngươi thì ngài không thể quay lại ư? Chẳng qua Sensei yêu hòa bình, nhân hậu rộng lượng mà thôi.

Nếu ngài không muốn tha thứ cho các ngươi, thế thì ngài ấy đã là chủ nhân của Sao Hỏa Già đó từ lâu rồi."
Ở khắp mọi nơi?
Đại tá Kamo lập tức nghĩ đến lần Kitano Hikari chạy thoát.
Lúc Trùng tộc giống cái phản loạn thành công giết chết Kitano Hikari, bọn họ cho rằng mình đã chém đầu mầm họa này, không nghĩ ra lúc đó Kitano Hikari đã chuẩn bị sẵn bản sao của mình để lừa bọn họ.

Kitano Hikari sợ nhất là cái chết.

Ishiii Kazuaki nói rằng hắn ở khắp mọi nơi.

Hắn lấy loại lý do bịp người này, phải chăng ý là Kitano Hikari có vô số bản sao sao ư? Thế thì làm thế nào mới có thể giết hắn?
Đại tá Kamo nghiến răng, hận thầm trong lòng, nhưng cũng rất thức thời đổi thái độ, tỏ vẻ hoảng sợ, cẩn thận hỏi, "Vậy thì, chỉ thị của Sensei dành cho bọn ta là gì?"
Biết được Trùng tộc giống cái ngu ngốc này nhất định sẽ sợ hãi Sensei không gì không làm được, William Murdoch liền đắc ý.

Hắn bảo tên lính mang một cái rương đến đây, giải thích, "Sensei vẫn luôn muốn tên loài người nguyên thủy Thượng tướng Tiên phong doanh Địch Kỳ Dã.

Hắn ta là vật thí nghiệm được ngài ấy coi trọng."
Đại tá Kamo suýt nữa không giữ nổi vẻ mặt cẩn thận của mình, thoáng chốc lộ ra chút dữ tợn trên mặt.
Địch Kỳ Dã là ai? Hắn là kẻ nắm thực quyền của đội quân tinh nhuệ của Loại Địa Cầu - quân đội Tiên phong doanh, là người chiếm được cả trái tim và lý trí của dân chúng Loại Địa Cầu, là người dám mang binh bao vây Hội đồng Liên minh.

Khoan hẵng nói mấy năm gần đây quân đội Trùng tộc giống cái đã bị Địch Kỳ Dã và Tiên phong doanh dạy dỗ bao nhiêu lần, chỉ nói riêng việc muốn bắt cóc Địch Kỳ Dã này thôi - Kitano Hikari muốn bọn họ đi tìm chết đấy phỏng?
Đồng thời, sắc mặt của William Murdoch cũng cực kỳ khó coi.

Hắn cực kỳ ghen ghét tên loài người nguyên thủy được Sensei coi trọng này, nhưng vì chưa nói xong chuyện nên hắn đành phải dằn lòng xuống, giải thích nốt lời của Sensei.

"Ở trung tâm cải tạo có một nhà khoa học Beta ngưỡng mộ Sensei đưa tin là hôm trước Địch Kỳ Dã vòng qua quân bộ, đến trung tâm cải tạo lén xin bọn họ phái người đến Tiên phong doanh tháo van gene cho ba Alpha chấp hành nhiệm vụ tuần tra về muộn."
"Các ngươi hãy giả làm thành viên đội phẫu thuật đến Tiên phong doanh.

Trong rương là thân phận ngụy trang của các ngươi và những đồ dùng cần thiết."
"Sensei sẽ cùng vào Tiên phong doanh nói chuyện với Địch Kỳ Dã.

Nếu Địch Kỳ Dã thức thời, đi theo Sensei rời khỏi Tiên phong doanh, thế thì các ngươi không cần làm gì cả, có thể quay về cùng tổ phẫu thuật."
"Nếu Địch Kỳ Dã không khôn ngoan như vậy, Sensei sẽ dùng bản sao thiết kế ra Địch Kỳ Dã.

Địch Kỳ Dã chắc chắn sẽ bị thương nặng.

Tổ phẫu thuật sẽ cứu hắn, lúc trở lại trung tâm cải tạo, các ngươi hãy giết những người khác, sau đó mang Địch Kỳ Dã về tinh hạm, lập tức quay về điểm xuất phát.

Sensei sẽ đợi các ngươi mang theo chiến lợi phẩm trở về Sao Hỏa Già."
Chỉ cần kế hoạch của Kitano Hikari không bị lộ ra, kế hoạch này vẫn có thể được coi là một kế hoạch khá được.
Đại tá Kamo muốn thử, cẩn thận nói, "Ta hiểu.


Kế hoạch này cực kỳ nguy hiểm đối với chúng ta, mà Tiên phong doanh cũng không phải nơi có thể tùy tiện ra vào, nhưng nếu Sensei đã yêu cầu thì chúng ta nhất định phải hoàn thành.

Chỉ là, Sensei một mình quay lại Sao Hỏa Già có vẻ không đủ long trọng lắm, có cần ta phải báo cáo về để bọn họ phái người đi đón không?"
William Murdoch bỗng mỉm cười.
Suốt lần gặp mặt lần này, hắn vẫn luôn kiên nhẫn chính là để chờ đợi khoảnh khắc này.

Hắn đứng dậy, dựa theo lời dặn của Sensei, tỏ vẻ thần bí nhìn Đại tá Kamo, nói với ả một sự thật đáng sợ.
"Không, ngươi không cần báo cáo cái này, nhưng mà, đúng là Sensei cần ngươi quay về báo cáo thật."
"Sensei bảo là ngài rất có lỗi đối với các ngươi.

Trùng tộc là tác phẩm ngài gấp gáp hoàn thành, lúc đó vẫn chưa biết được đó không phải là do gene bọ ngựa và gene con người kết hợp thành công mà là do ngài nhận được sức mạnh quá mạnh mẽ của một vị thần.

Sức mạnh này thực hiện ước muốn của ngài, nên thử nghiệm này mới thành công."
"Sau này, khi Sensei nhận ra điều này rồi, trải qua thí nghiệm hàng nghìn lần mới có thể tạo ra loài người Loại Địa Cầu.

Để không khiến các ngươi bất mãn, ngài đã không giải thích cho các ngươi, mà cũng suy nghĩ cho cảm xúc của các ngươi, cũng giả vờ nói với các ngươi là loài người Loại Địa Cầu được tạo ra để làm nô lệ của các ngươi."
Nói đến đây, William Murdoch cười một nụ cười vặn vẹo quái dị với Đại tá Kamo, "Ngươi biết cái này có nghĩa là gì không? Hiện tại ngươi đã biết rõ vì sao Sensei đặc biệt tạo ra cơ thể Omega cho ta chưa?"
Vẻ mặt tươi cười của hắn khiến Đại tá Kamo dường như thấy được bản thân của Kitano Hikari.

Lưng Đại tá Kamo lạnh toát.

Ả hắng giọng, "Nghĩa là sao?"
William Murdoch cười lớn, "Ngu xuẩn! Cái này nghĩa là nếu Sensei thật sự chết thì vị thần cho ngài sức mạnh cũng không tồn tại.

Loài người Loại Địa Cầu là thí nghiệm thành công, Sensei chết sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ, nhưng mà mô hình gene của các ngươi lúc đầu đã thất bại, nên nếu Sensei chết thì chỉ có một là các ngươi chết, hai là các ngươi không thể trở thành bọ ngựa to lớn chân chính được."
Lửa giận trong lòng Đại tá Kamo bùng lên dữ dội.

Ả giận dữ, "Ngươi!"
William Murdoch ngắt lời ả, "Sensei nghiên cứu cơ thể mới cho các ngươi, chỉ cần các ngươi nghe lời thì tự nhiên các ngươi sẽ có được những gì tốt nhất.

Mà cơ thể mới thì cần thử nghiệm, cần vật thí nghiệm, các ngươi có hiểu không?"
Nghĩ ngợi một lát, Đại tá Kamo cúi người, dùng giọng nặng nề đáp, "Bọn ta hiểu rồi, Murdoch.

Làm ơn chuyển lời cho Sensei - bọn ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Loại Địa Cầu năm thứ 71, ngày 13 tháng 7.
05:14:19.
Tàu Conquest, được cải trang thành một tàu tuần tra, bay phía trên Loại Địa Cầu, đang đợi Địch thượng tướng tự mình phê chuẩn cho đáp xuống mặt đất.
Don quan sát Loại Địa Cầu xám xịt, nhớ lại Trái Đất lung linh trong kho dữ liệu của Conquest, cảm thán, "Cuối cùng cũng quay về rồi."
Qua khóe mắt của mình, anh nhìn thấy hai nguồn sáng giả nhân tạo - một nguồn sáng thì yếu ớt, một nguồn còn lại vẫn còn hỏng.

Anh lại thở dài, "Thà ở trên Trái Đất còn hơn."
Trái Đất còn có ánh sáng mặt trời.
Chamberlain cau mày, vẫn đang cân nhắc những vấn đề thực tế, "Chúng ta nên giải thích chuyện mất trí nhớ như thế nào? Nếu Hội đồng Liên minh không chấp nhận chứng cứ của chúng ta..."
Cố Trường An chú ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ, bình tĩnh trả lời, "Chỉ cần giải thích sự thật, sau đó Thượng tướng sẽ đưa ra quyết định.

Về việc Hội đồng Liên minh có thông qua nó hay không, thành thật mà nói, tôi không tự tin, nhưng quy trình thì vẫn phải làm như vậy, không còn cách nào khác cả...!Thượng tướng cũng khó khăn chứ."
Don và Chamberlain đáp, "Đã hiểu."
Don giễu cợt nhìn Chamberlain, cho hắn một ánh mắt tỏ vẻ "khổ thân anh phí công lo lắng", Chamberlain lại nhe hàm răng trắng của mình ra tỏ vẻ muốn cắn anh.

Don không nghĩ hắn sẽ đáp lại, hừ nhẹ một cái quay đầu đi, tỏ vẻ không thèm bị trêu.
Seryozha im lặng nắm tay đại tá như thể đang bảo anh đừng lo.
Cố Trường An cười với cậu.
Màn hình sáng hiển thị một chuỗi số liệu.


AI hỗ trợ nhắc nhở, "Hạ cánh đã được phê duyệt.

Đang chuẩn bị hạ cánh."
Cố Trường An phê duyệt lệnh này.

Tàu Conquest, trong bóng đêm không một tiếng động, bay từ ngoài vũ trụ về tầng ngầm khởi hành.

Hạ cánh an toàn.
Hệ thống tàu Conquest bước vào trạng thái ngủ đông.

Bốn người xách túi hành lý của mình, xếp hàng theo quân hàm.

Theo bước chân rời đi của bọn họ, ánh đèn trong tàu Conquest cũng dần tắt.
Địch Kỳ Dã đứng ở chỗ hạ cánh, chờ cấp dưới trở về.

Cuối cùng, bốn người bước khỏi cửa xuống tàu, xếp hàng đứng trước Địch thượng tướng, gót chân chạm nhau, tay phải giơ lên, cúi chào, "Thượng tướng! GCA95872, SER29421, D79313, DCS94614 thành công hoàn thành nhiệm vụ, an toàn trở về điểm xuất phát, chờ chỉ thị mới của ngài."
Tầm mắt Địch Kỳ Dã đảo qua người bọn họ, hơi dừng lại trên mái tóc bạc trắng của Seryozha.

Bọn họ nhìn qua có vẻ không bị thương một cọng tóc nào, vì thế đầu tiên Địch Kỳ Dã thở phào một cái, sau đó cúi đầu đỡ tay giữa trán.
Hắn có một dự cảm không tốt lắm.
"Đi theo tôi."
"Rõ!"
Địch Kỳ Dã xoay người đi mất.

Bốn người còn lại xách túi đuổi theo.
Đương nhiên đích đến của bọn họ là phòng chỉ huy của Thượng tướng để báo cáo nhiệm vụ.

Đi được nửa đường, Địch Kỳ Dã dường như nghĩ đến gì đó, quay lại liếc một cái, Cố Trường An hiểu ý bước về phía trước hai bước sóng vai với hắn.
"Quả cầu thủy tinh của cậu đâu? Lấy ra xem nào."
Cố Trường An hơi bất ngờ, nghi ngờ hỏi, "Quả cầu thủy tinh nào?"
Địch Kỳ Dã dừng chân, nheo mắt đánh giá người trước mặt, tay còn nắm chặt khẩu súng sau thắt lưng.
Khi bọn họ dừng bước, ba người phía sau tự nhiên cũng dừng lại.

Cảm thấy thượng tướng trở nên cảnh giác, Cố Trường An lập tức giải thích, "Thượng tướng, bọn tôi bị mất ký ức.

Tuy rằng nghe có vẻ giống kiếm cớ, nhưng xin ngài hãy cho chúng tôi cơ hội giải thích rõ ràng."
Cố Trường An nhìn đôi mắt không khác đôi mắt mình lắm của thượng tướng, thề, "Thượng tướng, tôi sẽ không giấu giếm tin tức gì với ngài, sẽ không phản bội lòng tin của ngài dành cho tôi."
Địch thượng tướng không nói gì, chỉ lại dẫn đầu đoàn người đi tiếp.
Cố Trường An lập tức đuổi kịp, những người khác theo sát sau anh.
Seryozha nhìn hai người đi trước mình.

Tuy thượng tướng không phải Alpha, nhưng thượng tướng và đại tá đều là hậu duệ người Trung Quốc, nên nhìn từ phía sau hai người có vẻ rất đẹp đôi - đều tóc đen, đều là dáng người cao gầy mạnh mẽ, đều có cỡ vai không khác nhau lắm.
Đường đi ngắn ngủi, nhưng Seryozha đi cả đoạn đường, cả miệng đều đầy vị chua..