71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 31: Bạch Tuộc Đang Yêu






Cố Trường An bình tĩnh lặp lại lời của bạch tuộc, "Trùng tộc là sinh vật giống côn trùng có hình thái con người - đây là những gì ngươi đã nói với bọn ta khi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Bạch tuộc không phủ nhận, giải thích, "Lúc đó ta chưa bao giờ thấy Trùng tộc, ngươi đánh thức ta sau khi Trùng tộc đến khiêu khích ngươi.

Theo quy định, ta không thể đọc dữ liệu sinh học nếu không có sự đồng ý của bản thân sinh vật."
"Nhưng ở hành tinh Death, lúc nửa thân Trùng tộc rơi ra khỏi tinh hạm, bị cừu trắng đá bay đi, ta cố tình lách quy tắc, dùng tàu Conquest rà quét thi thể không rõ này.

Ong máy cũng giúp ta thu thập máu trùng tộc trên thảo nguyên."
Dữ liệu phân tích và thông tin di truyền của Trùng tộc xuất hiện trên màn hình.

Bạch tuộc giải thích, "Sau khi đọc kỹ, ta phát hiện gene của Trùng tộc đúng là giống côn trùng hơn.

Côn trùng là hình thái đầu tiên của chúng, duy trì hình thái con người trong thời gian dài đối với chúng rất tốn sức, đó là lý do chúng được xếp vào loại sinh vật giống côn trùng."
"Nhưng, đây là kết quả của việc ghi đè lên các gene gốc của con người trên Trái đất."
"Điều đó có nghĩa là, Trùng tộc được cải tạo từ loài người trên Trái đất ban đầu."
Nếu Trùng tộc là người Trái đất bị biến đổi, vậy thì ai đã biến đổi chúng?
Don hỏi, "Cải tạo? Sức mạnh nào đã cải tạo lại loài người trên Trái Đất?"
Bạch tuộc lắc người, "Ta không biết.

Lúc ta muốn thăm dò sâu hơn, quy tắc nhắc ta đây là việc nội bộ của nhân loại, nên ta không thể làm hại đến nhân loại bằng bất kỳ cách nào."
Chamberlain rời mắt khỏi bản đồ gene, cau mày hỏi, "Có phải ngươi đang nói là, sự thật về việc Trùng tộc bị biến đổi sẽ làm tổn thương con người?"
Bạch tuộc đáp, "Đó là những gì quy tắc nói."
Don bỗng nhiên cảnh giác, "Khi ngươi nói con người, ngươi không bao gồm Trùng tộc, phải không? Ngươi cũng sẽ tuân theo mệnh lệnh của Trùng tộc?"
Bạch tuộc tức giận bay lên, "Đối tượng phục vụ của ta là nhân loại Loại Địa Cầu, ai thèm lũ sâu bọ ấy!"
Vẫn chẳng ai thấy yên tâm.

Don nghi hoặc, "Ngươi có ghét Trùng tộc không?"
Bạch tuộc nói như đương nhiên, "Tất nhiên ta vốn dĩ đã ghét bọn chúng.

Hơn nữa, không phải bọn chúng tìm đến cửa đá A Cố một cái sao! Tất cả là tại các ngươi không đánh thức ta sớm hơn, không thì ta đã sớm trừng trị bọn chúng rồi!"
Nhưng nó vừa nói như thế, thái độ thân thiết đối xử với Cố Trường An hồi trước cũng có vẻ đáng nghi.

Bạch tuộc bị ánh mắt hoài nghi của Don chọc giận đến run lên, nó lấy hai xúc tu dậm chân, hai xúc tu ôm ngực, hai xúc tu quơ loạn, để lại hai cái đảm bảo thăng bằng, giận dữ nói, "Các ngươi nghi ngờ ta, các ngươi nghi ngờ ta, ta đối với các ngươi tốt như thế, vậy mà các ngươi còn nghi ngờ ta!"
Seryozha thình lình cất tiếng, "Chúng ta cũng bị cải tạo ư?"
Bạch tuộc giận dữ thế mà vẫn bị ngó lơ, âm dương quái khí nói, "Không có sự đồng ý của sinh vật bản thể, ta không thể đọc số liệu được.

Không phải các ngươi nghi ngờ ta ư? Ta không thèm tốn sức cho mấy tên bạch nhãn lang đâu!"
"Bạch tuộc tiên sinh," Cố Trường An dịu dàng nói, "Ta cho phép ngươi đọc số liệu của ta."
Bạch tuộc tổn thương duỗi xúc tu về phía Cố Trường An, "A Cố."

Vẫn là A Cố tốt, A Cố tin nó.

Seryozha và Chamberlain cũng đồng thời mở miệng, "Ta cũng đồng ý."
Cố Trường An lập tức phản đối, "Không.

Có số liệu của tôi là đủ rồi."
Anh tự nguyện bị đại bạch tuộc đọc số liệu, không có nghĩa là anh yên tâm để Seryozha và đồng đội bị như vậy.

"Ta cũng đồng ý," dưới ánh mắt của Cố Trường An, Don gian nan nói, "Đại tá, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, số liệu của anh và của chúng tôi chưa chắc đã giống nhau."
Cố Trường An sửng sốt.

Vấn đề bị anh cố ý làm như vô tình bỏ qua lại bị Don nói toạc ra như vậy.

Anh tin chắc mình là con người.

Nhưng một mình anh tin, chưa chắc đã là sự thật.

Seryozha lạnh lùng nhìn Don, "Anh có ý gì? Đại tá là con người."
Don cũng không sợ, "Tôi đâu nói đại tá không phải nhân loại, tôi chỉ nói ra suy đoán của mình thôi."
Cố Trường An kịp thời ngăn lại một cuộc cãi nhau khác, "Don thượng tá nói cũng có lý."
Cuối cùng, tất cả bọn họ bị ong máy lấy máu, sau đó bị tàu Conquest rà quét - suốt toàn bộ quá trình bọn họ chưa nhận thấy gì thì nó đã xong rồi.

Tàu Conquest so với khoa học kỹ thuật của Loại Địa Cầu tiên tiến hơn thế nào, bây giờ có thể thấy được chút ít.

Trong suốt quá trình đọc, bạch tuộc liên tục nói chuyện với Cố Trường An, hoàn toàn phớt lờ ba người còn lại, thể hiện sự tức giận của mình khi bị nghi ngờ.

Cố Trường An cảm thấy bạch tuộc bị tổn thương, cũng kiên nhẫn nói chuyện cùng bạch tuộc.

Bạch tuộc nói một hồi lại hớn hở trở lại, tỏ vẻ bí mật tuyên bố với Cố Trường An, "A Cố, ta đang yêu."
Chamberlain suýt nữa phun ra một miếng trà.

Don bước một bước lớn cách thật xa Chamberlain, sau đó đi trêu bạch tuộc, "Ngươi lại xem phim phóng sự biển hay lại xem phim quái vật?"
Bạch tuộc hừ một tiếng, "Ngươi mới thích quái vật."
Cố Trường An như một người giám hộ, hỏi, "Đối tượng là?"
Bạch tuộc lấy hai xúc tu ôm mặt, kể cho Cố Trường An nghe toàn bộ quá trình (mà thực ra cũng chẳng có ai tò mò): "Hôm đó các ngươi đều đang ngủ, ta chán quá, tư liệu trên Starnet nói ảnh ID của nhân loại đều rất khó nhìn, ta liền lấy tư liệu Tiên phong doanh từ hệ thống kém cỏi đã bị tiêu hóa của các ngươi ra xem một chút."
Trên màn hình xuất hiện bốn ảnh ID của bốn người.

Bạch tuộc chẳng thấy hứng thú, vẫy vẫy xúc tu, "Ảnh ID của các ngươi đúng là chẳng có gì vui."
Don khoe khoang, "Đấy là vì ta quá đẹp trai."
Bạch tuộc cố ý không đáp lời anh.

Nhưng Don căn bản cũng không chú ý đến nó.

Anh nghiêng đầu, thở dài như an ủi với Chamberlain, "Những người lúc 16 tuổi trông giống 26 tuổi như anh, lúc 26 tuổi trông cũng giống 26 tuổi, đến lúc 56 tuổi không chừng trông vẫn giống 26 tuổi, thế là lúc đó anh liền trông trẻ hơn những người cùng lứa rồi!"
Chamberlain cười lạnh.

Nói cứ như thể đã gặp mình lúc 16 tuổi vậy.

Chamberlain châm chọc, "Tạ ơn Chúa, mười sáu tuổi may mà tôi không thấy cái loại tai họa là cậu đây."
Don giả bộ ngơ ngác, "Tôi thì có gì mà tai họa?"
Thấy người này làm bộ làm tịch như thật, Chamberlain thế mà cũng nghiêm túc đáp lại, "Tai họa của đôi mắt và đôi tai."
Don kinh ngạc tỉnh lại, "Tôi đã đẹp trai đến mức này rồi ư?"
Chamberlain cũng chẳng thèm để ý đến tên này.

Seryozha đứng bên cạnh Cố Trường An, cúi đầu, ở bên tai anh nói, "Đây là ảnh khi anh thăng chức đại tá ư?"
Trên ảnh Cố Trường An cũng không khác bây giờ mấy, chỉ là sau một tháng du hành vũ trụ, tóc anh hơi dài ra một chút.

Cố Trường An gật đầu, hỏi lại, "Cậu thì sao? Là ảnh chụp lúc vừa trúng tuyển vào Tiên phong doanh?"
Seryozha trên ảnh so với Seryozha bây giờ bé hơn một chút, từ ánh mắt có thể thấy được rõ ràng cậu chưa trải qua chém giết trên chiến trường.

"Đúng rồi," Seryozha hơi buồn bực, nhìn bản thân chẳng khí phách chút nào trên màn hình, rất hối hận hai năm thăng cấp lười chẳng thèm đổi ảnh ID chút nào.

Cố Trường An cười, nghiêm túc khen, "Rất đáng yêu."
Được Cố Trường An khen đáng yêu, Seryozha vui vẻ, xong lại buồn bực tiếp.

Cậu tưởng tượng dáng vẻ Cố Trường An lúc mới tốt nghiệp từ trường quân sự, tưởng tượng con người dịu dàng xinh đẹp trước mặt mình có vài phần non nớt...!
Seryozha nhịn không được, kêu một tiếng, nhưng lại sợ bị Cố Trường An phát hiện ra nên không nói gì.

Cố Trường An cho rằng cậu thấy ngượng ngùng, vì thế quay sang bạch tuộc đang bị làm lơ, "Sau đó thì sao?"
Bạch tuộc rốt cục đợi được câu hỏi này, đăng lên tấm ảnh ID của người trong lòng dưới hiệu ứng cánh hoa bay tán loạn, kích động nói, "Sau đó ta thấy hắn, hắn đẹp như thế, ta mới nhìn đã yêu!"
Trên màn hình là một tấm ảnh ID đen trắng.

Người trong ảnh rõ ràng là một người phương Đông, anh ta đang mỉm cười, quả thật rất đẹp trai, đúng là một Alpha rất nam tính, gương mặt anh ta và Cố đại tá có hai phần tương tự.

Bên dưới viết một cái tên Trung Quốc - Kha Mạch.

Chamberlain kinh ngạc màn hình, sắc mặt nghiêm trọng, giáo huấn, "Không được đùa như vậy! Phải biết tôn trọng những anh hùng đã hy sinh trên chiến trường!"
Bạch tuộc tức giận, "Ta thích hắn chính là không tôn trọng hắn ư? Ta thích một người không còn sống cũng đủ đáng thương rồi, ngươi là ai mà mắng ta!"

Chamberlain không thể chấp nhận kiểu lý do này.

"Quá lố bịch.

Ngươi biết gì về tình yêu? Một bức ảnh có thể khiến ngươi yêu anh ta? Hơn nữa, anh ta đã có người yêu!"
Bộ dáng kích động của Chamberlain làm Don rời mắt, không nhìn nữa.

Bạch tuộc nổi giận đùng đùng, khuếch đại âm lượng giọng nói của mình, "Ta cứ thích hắn! Ta cứ thích hắn! Ngươi không cần gạt ta, trên hồ sơ của hắn rõ ràng là độc thân!"
"Đương nhiên hồ sơ của Kha Mạch viết là độc thân.

Anh ta là Alpha, cũng là người yêu của cựu thượng tướng Tiên phong doanh Friedrich - chính là người đã đặt mua tàu Conquest từ người Zuke, cũng là một Alpha," Chamberlain gằn từng chữ, nhấn mạnh, "Kha Mạch vì bảo vệ cựu thượng tướng nên đã mất đi trên chiến trường, ngươi có thể ngừng nói những thứ hoang đường này không?"
Don ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy bạch tuộc lấy ra hồ sơ của Friedrich, đắc ý phản bác, "Ha! Friedrich đã kết hôn! Lại còn kết hôn nửa năm sau khi hắn chết! Hắn cưới một Omega! Loại tra nam này cũng có thể thích hắn, sao ta không được?!"
Chamberlain vẫn kiên quyết phản đối, "Cho dù có phải anh ta thay lòng đổi dạ với người yêu đi chăng nữa thì đó vẫn là người yêu của anh ta, anh ta đã yên bề gia thất rồi, ngươi không nên quấy rầy người chết, hay vì một lý do nực cười như vậy mà làm phiền người chết."
Bạch tuộc sắp khóc vì Chamberlain, "Vì sao ngươi nói ta thích anh ấy là vô lý! Ngươi phân biệt đối xử với ta!"
Chamberlain muốn tranh luận với nó một lần nữa, nhưng Cố Trường An đã cướp lời hắn.

Câu hỏi của Cố Trường An nghe có vẻ hơi khó hiểu đối với những người khác.

"Bạch tuộc tiên sinh, có phải ba năm trước, người chế tạo đã tạo ra ngài?"
Bạch tuộc nghẹn ngào gật đầu "Đúng thế."
"Theo quán tính, chúng ta cho rằng ngươi là AI được chế tạo bằng cách lập trình hoặc những cách tương tự.

Vậy ngươi có phải thế không?"
Bạch tuộc lắc đầu, "Ta không phải cái loại cứng nhắc đó."
Cố Trường An chăm chú nhìn bạch tuộc trên màn hình, "Trước hết cứ nói đến tư duy giống người của ngươi - tư duy của ngươi được hình thành như nào? Theo ta biết thì, cựu thượng tướng đã tình cờ đặt hàng của người Zuke trên Starnet, mà người Zuke cũng chưa bao giờ thực sự giao lưu với con người."
Bạch tuộc hoang mang chớp mắt, ngẩng đầu trả lời anh, "Ta đã bảo rồi, ta là một phần của Starnet.

Ta được tạo ra như thế đó."
Cố Trường An nói tiếp, "Ngươi cũng từng bảo, tất cả những gì xảy ra trong vũ trụ chính là Starnet.

Ngươi trả lời như vậy cũng tương đương với việc ngươi nói rằng ngươi là một phần của vũ trụ, nên câu trả lời đấy vô nghĩa.

Nếu người Zuke biết rất nhiều về tính cách và hành vi của con người, vậy tại sao họ vẫn có thể mắc lỗi như khi coi một bộ phim kinh dị là phim tài liệu?"
Bạch tuộc cuộn tròn người lại, lấy xúc tu ôm lấy mình, biến thành một quả bóng, nhìn qua trông hơi hơi giống viên kẹo sữa matcha, "Ta là gì? Ta không biết."
Một lúc sau, nó lại bung người ra, tự tin nói, "Ta là Hệ thống trợ lý thông minh hình dáng bạch tuộc lấy cảm hứng từ hệ thống thần thoại Cthulhu được tiểu thuyết gia Lovecraft của Trái Đất sáng tác."
Cố Trường An không hỏi tiếp.

Anh dịu dàng cười với nó, "Được, ta hiểu rồi.

Ngươi là Hệ thống trợ lý thông minh hình dáng bạch tuộc lấy cảm hứng từ hệ thống thần thoại Cthulhu được tiểu thuyết gia Lovecraft của Trái Đất sáng tác."
Bạch tuộc gật đầu, ừ một cái.

Bạch tuộc ngây ngốc ngơ ra trên màn hình một lúc, sau đó lại khôi phục dáng vẻ bừng bừng sức sống.

Nó tạo hiệu ứng ôm lấy ảnh ID đen trắng của Kha Bạch vào người, làm mặt quỷ với Chamberlain, "Ta cứ thích hắn đấy!"
Sau khi nghe xong những suy đoán ẩn sau câu hỏi của Cố Trường An, Chamberlain bị sốc, thế mà không phản đối nó một lần nữa.

Nếu bạch tuộc từng là con người, làm sao nó lại trở thành như vậy?
Don nhịn không được, hỏi Cố Trường An "Đại tá, anh không nghĩ như vậy chứ?"
Bạch tuộc đang trôi trên màn hình ánh sáng, Don không thể nói rõ ràng, cố ý nói nửa có nửa không, nhưng tất cả những người có mặt ở đây ngoài bạch tuộc đều hiểu.

Cố Trường An cười khổ, "Tôi không biết."
Chỉ là, lúc anh đang nghe bạch tuộc nói chuyện, trực giác bỗng nảy ra một ý tưởng.

Anh hoàn toàn không ngờ tới phản ứng của bạch tuộc lại hoang mang như thế - khiến cho ý nghĩ kỳ lạ của anh tự dưng có vài khả năng đúng sự thật.

Nội tâm Cố Trường An cãi lại, bạch tuộc không có khả năng là Kha Mạch, Kha Mạch đã hy sinh trên chiến trường, lại còn dưới ánh nhìn của bao nhiêu người.

Nhưng linh hồn, ý thức của Kha Mạch, có lẽ nào đối với nhân loại là một thứ vô hình vô dáng, mà đối với người Zuke lại là nguyên liệu hay không? Nếu có, thế thì ai đã đưa thứ này cho người Zuke?"
Nếu bạch tuộc thật sự đã từng là Kha Mạch...!trong chuyện này có sự thật tàn khốc gì về việc người yêu thay lòng đổi dạ, Cố Trường An cũng chẳng muốn nghĩ tiếp.

Tại sao anh lại có trực giác như thế?
Cố Trường An hối hận tự trách.

Chamberlain nhíu mày, nói, "Tôi cũng không quen thượng tá Kha Mạch - nghe nói anh ta là một người sáng sủa, hay nói."
Chưa đợi ai có phản ứng gì, bạch tuộc đã mất đi lý trí, ghen tuông nói, "Không được nghe nói về người trong lòng ta!"
Chamberlain cũng không biết nên có phản ứng gì.

Bạch tuộc hừ một cái, ôm ảnh ID của đối tượng trong lòng nó biến mất trên màn hình.

Một lát sau, trên màn hình hiện ra hai kết quả đối lập.

Bạch tuộc ngoi lên từ dưới màn hình, nói nghiêm túc, "Ta đã so sánh cấu trúc gene của các ngươi với cấu trúc gen của Trùng tộc, và cũng so sánh giữa bốn người trong số các ngươi.

Có hai vấn đề."
"Thứ nhất, con người của Loại Địa Cầu cũng là kết quả của việc ghi đè lên quá trình biến đổi gene của người Trái đất.


Hơn nữa, cách ghi đè đã biến đổi các ngươi còn tiến bộ hơn cách ghi đè dùng cho Trùng tộc, nên kết quả cũng mạnh hơn."
Nhưng con người trên Loại Địa Cầu không mạnh hơn Trùng tộc.

Không đợi bọn họ phản bác, bạch tuộc tiếp tục nói, "Hai là, ngoại trừ A Cố, bản đồ gene của các ngươi đều chỉ thể hiện phần ngoài.

Bản đồ gen của loài người trên Loại Địa Cầu có một giới hạn nhất định.

Nếu giả sử cực hạn của sức mạnh thể chất, tinh thần lực và các khía cạnh khác của ngươi có thể đạt đến 10, bởi vì giới hạn này, khả năng cao nhất ngươi đạt được cũng chỉ là 1."
"Cái này giống như thêm một cái van vào gene của ngươi.

Vì giới hạn đã đặt ra, van này được vặn ở mức chặt nhất, nên chỉ một phần mười lưu lượng nước có thể đi qua."
"Giới hạn trên bản đồ gene của A Cố đã bị phá bỏ, mặc dù trước đây nó có tồn tại."
Mắt Seryozha lập tức sáng lên, "Nên là sức mạnh của đại tá chỉ là do đã bỏ được hạn chế, khôi phục lại năng lực nên có của con người?"
Cậu vừa nhìn Don vừa nói câu này, hiển nhiên là vẫn ghi nợ câu nói lúc nãy.

Bạch tuộc gãi đầu, mắt đảo quanh, không rõ ràng "A" một cái.

Don hỏi cụ thể, "Ngươi có thể giúp bọn ta bỏ cái van trên gene này không?"
Bạch tuộc lắc đầu, "Cái này nằm ngoài khả năng của ta."
Don nhìn về phía Cố Trường An, "Đại tá, anh có biết gỡ van gene này như nào không? Trên người anh đã xảy ra chuyện gì kỳ lạ chưa?"
Trước hôm nay, Cố Trường An cơ bản cũng chẳng biết đến sự tồn tại của cái van gene này.

Cố Trường An theo bản năng lắc đầu, mà anh còn chưa mở miệng, Chamberlain đã chém đinh chặt sắt nói, "Nhất định là ý của Chúa."
Don bực mình, "Thần côn, im miệng đi!"
"Được."
Cố Trường An ngăn bọn họ lại, nghiêm túc nói, "Phát hiện của Chamberlain thượng tá đặc biệt quan trọng, bạch tuộc tiên sinh cũng nhiệt tình giúp đỡ, nên phát hiện của Chamberlain thượng tá càng có tiến triển.

Tinh thần tìm tòi của các cậu đáng khen, tôi đại diện Tiên phong doanh và quân đội Liên minh Loài người cảm ơn các cậu."
"Đột nhiên có nhiều thông tin mới như thế, mà lại còn dẫn đến càng nhiều câu hỏi không rõ câu trả lời, tôi cũng hoang mang giống mọi người."
Cố Trường An nhẹ nhàng nói tiếp, "Nhiệm vụ tìm kiếm quan trọng, hiện tại vẫn là thời gian nghỉ ngơi, chúng ta vẫn nên giữ quy luật làm việc và nghỉ ngơi như trước, không nên làm ảnh hưởng đến bản thân.

Chamberlain thượng tá, tôi hy vọng việc thức đêm làm việc sẽ không xảy ra nữa."
Chamberlain nhiệt tình đáp, "Đã rõ!"
Cố Trường An bị bộ dáng tràn đầy niềm tin tín ngưỡng của hắn dọa, nghẹn một cái, sau đó lại tiếp tục nói, "Mọi người hãy quay về nghỉ ngơi, đây là mệnh lệnh."
"Đã rõ!"
Sau khi ba người đã rời đi, Cố Trường An nhìn về phía bạch tuộc trên màn hình.

"Bạch tuộc tiên sinh có ngại cùng ta tâm sự về tình yêu không?"
Bạch tuộc nháy mắt tung tăng nhảy vào AI của Cố Trường An.

Cố Trường An đi về phía phòng ngủ, bạch tuộc thì vui vẻ trôi trên quầng sáng từ AI, nói, "Ngay từ ánh mắt đầu tiên ta đã thích hắn, ta cảm thấy hắn cho ta cảm giác rất thân thiết..."
Trong thời đại y học phương Tây trên Trái đất chưa phát triển, có một truyền thuyết cho rằng 21 gram là trọng lượng của linh hồn con người.

Linh hồn là hữu hình hay vô hình? Nó có thể được làm thành một cái gì đó khác không?
Nhân loại phải trả cái giá như thế nào mới có thể thoát khỏi lớp sương mù dày đặc này?
Cố Trường An vuốt ve mắt trái của mình.

Nếu anh có thể nhìn thấy nhiều hơn...!
Vài giờ sau, thời gian dậy sớm rốt cục đã đến.

Cố Trường An cùng Seryozha vẫn theo thường lệ chờ ở cửa phòng ngủ đi đến nhà ăn.

Anh cứ tưởng không khí ở nhà ăn sẽ buồn tẻ lắm.

Nhưng anh đã quá sai.

Bài hát chủ đề của World Cup vừa qua đang phát trong nhà ăn, Don đang ngâm nga làm bữa sáng, Chamberlain đầy miễn cưỡng giúp cắt trái cây.

Bạch tuộc trôi trên màn hình, vui vẻ vặn vẹo xúc tu theo điệu nhạc.

Trong đầu Cố Trường An bỗng hiện lên một câu thành ngữ - thiên luân chi nhạc*.

(*) thiên luân chi nhạc: niềm vui của gia đình.