71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 23: Người Cậu Yêu






Bạn và đồng loại luôn sống trong một thế giới rộng lớn, nơi đất đai màu mỡ cung cấp cho bạn những gì bạn cần để tồn tại.
Đêm và ngày luân phiên, bạn làm tổ và kiếm ăn, giao phối và sinh sản, và sống một cuộc sống yên bình và yên tĩnh.
Bạn chưa bao giờ rời khỏi thế giới này, và thế giới này chưa bao giờ thay đổi, mọi thứ đều đẹp đẽ.
Bỗng một hôm, đồng loại hốt hoảng kể lại, hôm qua, anh ta nhìn thấy một con quái vật khủng khiếp xuất hiện trên không trung.
Bởi vì con quái vật quá lớn, lớn đến mức vượt ra ngoài giới hạn của thế giới rộng lớn này, thậm chí anh ta còn không thể hiểu được mình đã nhìn thấy gì.
Trên thực tế, hai thứ hình chiếc lá khổng lồ trên đầu con quái vật cứ nhìn chằm chằm vào anh ta, cho dù anh ta có chạy thế nào đi nữa, hai hình chiếc lá vẫn di chuyển điên cuồng theo sau anh, gần như làm anh ta phát điên.
Bạn không coi lời anh ta nói là nghiêm túc.
Cho đến một ngày, bạn cũng nhìn thấy con quái vật.

Con quái vật giống như mô tả của đồng loại của bạn, với hai thứ hình chiếc lá khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào bạn một cách điên cuồng, dù bạn có chạy thế nào cũng không thể chạy khỏi tầm mắt của con quái vật.
Bạn tuyệt vọng.

Chỉ đến lúc bạn nghĩ rằng con quái vật sẽ làm bạn bị thương, con quái vật lại biến mất.
Bạn đi tìm đồng loại của mình, anh ta nói một cách chắc chắn, anh ta cảm thấy rằng con quái vật này nằm ngoài sự tồn tại của cộng đồng bạn, là "Thần".
Hai bạn bắt đầu tin tưởng vị thần này.

Những đồng loại khác cho rằng hai bạn bị điên, nhưng bạn cho rằng những đồng loại kia chưa nhìn thấy nó bao giờ, không thể hiểu được chân tướng.

Khi con quái vật xuất hiện trở lại, bạn kêu gọi đồng loại của mình thờ vị "thần", nhưng cộng đồng lại phát điên lên vì sự khổng lồ và không thể hiểu được của quái vật.
Hai bạn trở thành người phát ngôn cho "Thần", và nhiều đồng loại của bạn cũng tin rằng "Thân" đang cố gắng truyền bá sự thật cho mọi người thông qua bạn, và rằng "Thần" đang cố gắng dẫn dắt mọi người đến một cuộc sống tốt đẹp hơn thông qua bạn.
Mặc dù thực tế là bạn không thể giao tiếp với "Thần", bạn tin vào những suy nghĩ hão huyền của họ và tin rằng bạn thực sự là sứ giả được "Thần" chọn.
Bạn trở nên kiêu ngạo.
Tai nạn ngày hôm đó không có dấu hiệu báo trước.
Mọi thứ vẫn bình thường, đêm và ngày luân phiên đều đặn, và bạn đang sống cuộc sống tốt đẹp như thường lệ trong thế giới rộng lớn của mình.
Khi nó xảy ra, bạn đang bận rộn mở rộng tổ ấm của mình.
Bạn nghe thấy tiếng reo hò của đồng loại, bạn ngẩng đầu lên, bạn nhìn thấy "Thần", và "Thần" nâng bàn chân kỳ lạ của nó lên.
Bạn không thể hiểu tại sao điều này lại xảy ra.

Toàn bộ thế giới rộng lớn ngập trong trận lũ cuồng nộ.

Chỉ trong một khắc, "Thần" đã phá hủy thế giới của bạn.
Xác của đồng loại trôi dày đặc trong cơn lũ, và bạn nằm ngửa, nhìn chằm chằm vào con quái vật một cách giận dữ, hối hận vì bạn đã biến nó thành "Thần" và nguyền rủa sự độc ác và tàn nhẫn của nó.
Vào lúc đó, một con quái vật khác thậm chí còn lớn hơn xuất hiện, bạn nghe thấy một âm thanh lớn mà bạn không thể hiểu được, và bạn thấy sự hủy diệt của thế giới của bạn cúi đầu trước con quái vật thậm chí còn lớn hơn.
Tuy nhiên, con quái vật đã phá hủy thế giới của bạn rõ ràng không muốn bị con quái vật lớn hơn chế ngự, nó hét lên một tiếng thét sắc bén đến mức có thể bổ đôi đầu bạn ra.

Nó cố gắng tạo ra nhiều trận lũ hơn - đúng là một con quái vật thực sự tàn nhẫn.
Con quái vật thậm chí còn lớn hơn gầm lên một tiếng to khác, xua đuổi con quái vật đã phá hủy thế giới của bạn.
Đây chắc hẳn là "Thần" thực sự.
Bạn kích động hét lên với vị "Thần" thực sự, cố gắng nói với "Thần" thực sự về nỗi đau của sự tàn phá mà đồng loại của bạn đã chịu đựng, và bạn thành tâm cầu nguyện cho một phép màu, rằng nếu đồng loại của bạn sẽ không sống sót, thì ít nhất, con quái vật giả làm "Thần" sẽ phải trả giá!
Sau đó, bạn nhìn thấy "Thần" thực sự đang đi về phía trời và đất của bạn.
"Thần" nâng trời đất nghiêng ngả, lật tung, bạn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra mà chỉ kịp cảm thấy trời đất quay cuồng, kèm theo tiếng động lớn không thể hiểu nổi, trời đất của bạn, trong phút chốc, hoàn toàn bị xóa sổ.
Cho đến khi chết, bạn vẫn không hiểu chính xác những gì đã xảy ra.

Người mẹ nhấn nút xả nước, đợi đến khi thấy nước cuốn đi hết bùn đất thì cô mới bước đến bồn rửa mặt lau chùi bụi bẩn còn sót lại trên ô quan sát bằng kính.
Đứa bé bị mẹ mắng vẫn rơm rớm nước mắt, đang miễn cưỡng viết vội bài vở ở trường.
Khi cô nhìn thấy ánh mắt không biết sai này, cô không thể không trách mắng đứa con gái một lần nữa, "Cuối hè rồi, có phải mẹ đã bảo con dọn thùng quan sát kiến không? Con đã hứa chưa? Con hứa rồi tại sao lại không làm, thế có phải con sai không? Nếu đã dây dưa mãi không làm, sao con lại đổ nước vào hộp quan sát chứ? Sao con lại trở nên kỳ cục như vậy, có con nhà ai giống con không! Khóc cái gì, không được khóc!"
Con bé giận dỗi khóc lớn, vừa khóc vừa hét lên, "Tại sao lại mắng con, con thấy, con thấy đứa nhỏ có cái đầu đặc biệt to kia có thể chơi trong nước...!Con chỉ muốn đàn kiến ​​vào chơi trong nước...!con kiến ​​cũng có sáu chân, làm sao con biết được...!Huhu..."
Người mẹ đang bận làm việc nhà, không nghe kỹ đã cau mày sốt ruột, "Con lại xem phim Tây gì thế, đừng khóc nữa, mau làm bài đi!"
Biết mẹ sắp nổi giận, con bé rất có kinh nghiệm vỗ ngực mình, tự an ủi mình đừng khóc, lau khô nước mắt rồi cúi đầu viết bài.
Nét chữ của con bé tuy trẻ con, nhưng khá gọn gàng, chỉ thỉnh thoảng, con bé mới viết những ký hiệu kỳ lạ không ai hiểu được.

Con kiến không thể thực sự hiểu được con người một cách toàn diện; chúng sẽ không bao giờ có thể hiểu được ngoại hình, hành vi, ngôn ngữ của con người, chưa nói đến cảm xúc và nước mắt của con người.
Một cốc nước và một cốc nước mắt thu thập được đối với loài kiến trong hộp quan sát bằng kính đều là những thảm họa diệt thế không thể lường được, không thể hiểu được; chẳng có sự khác biệt nào cả.
Đồng thời, con người cũng không thể thực sự hiểu được toàn bộ vũ trụ.

Khi kiến ​​nhìn thấy mắt người, kiến ​​thức có sẵn về sự vật và khả năng não bộ nhỏ bé của chúng không thể giúp chúng thực sự hiểu được sự thật là gì, vì vậy bộ não của chúng nhận định đó là một thứ hình chiếc lá.
Con người nhìn thấy những con thú khổng lồ trên hành tinh Death, kiến ​​thức và năng lực não bộ của con người không thể thực sự hiểu nó là gì, vì vậy bộ não của con người sẽ nhận định chúng là những con cừu khổng lồ đen và trắng.
Nhưng chúng có thực sự là những con cừu khổng lồ đen và trắng?
Không.
Đến lúc này, Cố Trường An mới hiểu được tại sao ông Koenig nói rằng càng nhìn càng nhanh chóng phát điên.
Cố Trường An có được tinh thần lực mạnh mẽ, anh không có cách nào phát điên, chỉ có thể tỉnh táo nhìn những thứ không thể miêu tả được, kì dị, không đồng nhất trước mắt mình
Tinh thần lực của anh đủ mạnh mẽ, nhưng cơ thể của anh là của con người.

Não người không thể tiếp thu được cú sốc nhận thức lớn như vậy, cũng không thể chịu được đau nhức truyền đến từ mắt, cho nên, để tự bảo vệ, đại não của anh điều khiển cơ thể của anh, khiến anh kêu lên một tiếng.
Cố Trường An thật ra không thấy sợ, cũng không định mất kiểm soát kêu lên, chỉ là anh không thể kiểm soát được bản thân, cũng không có đủ sức để kiểm soát.
Anh đang tuyệt vọng xác nhận rằng mình thật sự là con người.
"Tôi là con người.

Tôi là Cố Trường An đến từ cô nhi viện Stardust, chính sơ Eve là người đã nuôi dưỡng tôi, và tham vọng của tôi là bảo vệ nhân loại và Liên minh loài người."
"Tôi tốt nghiệp loại ưu tại Học viện Quân sự Liên minh và gia nhập Tiên phong doanh do thượng tướng Địch Kỳ Dã, số hiệu GCA95872 chỉ huy, và tôi đang thực hiện một nhiệm vụ tìm kiếm tinh hạm bị mất tích Revelation.

Đồng đội của tôi là Seryozha, Don và Chamberlain."
Lúc Cố Trường An ý thức được lời nói này giống câu nói lặp đi lặp lại của ông Koenig đến mức nào, anh nhận ra sự tỉnh táo của mình đang trên bờ vực sụp đổ.
Đúng lúc này, Seryozha không thèm để ý đến con quái vật nhiều đầu đang từng bước đến gần đã điều khiển Katyusha chạy đến trước mặt anh.
"Đại tá!" Tiếng Seryozha nôn nóng quan tâm truyền đến từ thiết bị truyền tin.

Katyusha đưa lưng về phía quái vật nguy hiểm, lại chắn trước người Panda một lần nữa, cẩn thận dùng cánh tay máy đụng vào khuỷu tay Panda.

"Anh làm sao vậy? Đại tá?"
Cố Trường An dời mắt khỏi sinh vật không tên, chuyển tầm mắt đến cơ giáp trước mặt mình.
Bên trong cơ giáp là Seryozha.
Là một cậu bé trầm mặc dịu dàng, là Liêu Sa đã so sánh anh với hoa hướng dương, là cấp dưới sẵn lòng chia sẻ túi dinh dưỡng cải tiến cùng anh.
Cũng là người, theo lời ông Koenig, yêu anh.
Sau đó, Cố Trường An nhớ đến nhân loại, nhớ đến nụ cười dịu dàng của sơ Eve, người đã mỉm cười động viên chính mình, ủng hộ lý tưởng bảo vệ loài người và bảo vệ Liên minh loài người của mình.
Giống như cuộc sống đã lấy lại được điểm tựa, Cố Trường An ngừng kêu.
Cố Trường An điều khiển Panda đứng lên.
"Anh thế nào rồi?"
Trong lòng Seryozha nóng như lửa đốt.

Cậu không để ý việc cùng Cố Trường An chết dưới tay quái vật, nhưng trước đó, cậu vẫn muốn biết Cố Trường An đã trải qua đau đớn thế nào mới có thể phát ra tiếng kêu đau lòng đến vậy.
Cố Trường An không giải thích, lại còn hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Seryozha nghe thấy một tiếng cười dịu dàng.
Sau đó cậu nghe thấy đại tá của mình nói với mình, "Đừng sợ."
Sợ cái gì? Seryozha bối rối.
Panda vòng qua Katyusha đi về phía trước, Seryozha điều khiển Katyusha xoay người theo sau.
Sau đó, không giống như lần đột biến mất trí nhớ tức thời trước, lần này, Seryozha chứng kiến ​​Panda đưa tay ra, và không-thời gian đột nhiên đóng băng.
Seryozha nhìn thấy, giữa sự tĩnh lặng của mọi thứ, Cố Trường An điều khiển Panda đi về phía con quái vật to lớn nhiều đầu nhiều chân.
Đây đúng là tự đi tìm cái chết.

Seryozha muốn đuổi theo, nhưng cậu không thể di chuyển được, mà hai người còn lại cũng vậy.
Ba người trơ mắt nhìn Cố Trường An ném xuống trường cung, từ bao đựng tên lấy ra hai mũi tên ánh sáng, sau đó vừa đi vừa chờ nó được làm lại, rút ​​ra hai mũi tên ánh sáng mới tạo, và sau khi lặp lại nó một lần nữa, vứt bừa bao đựng tên trên mặt đất.
Với sáu mũi tên ánh sáng trên tay trái của Panda, Cố Trường An điều khiển Panda bắt đầu tăng tốc chạy như bay.
Cố Trường An nhảy lên, trong mắt ba người, anh còn nhảy lên cao hơn cả con quái vật.
Cố Trường An đâm sáu mũi tên ánh sáng trong tay như những con dao găm vào khối hỗn độn không tên, sau đó dùng hết sức cầm sáu mũi tên ánh sáng rạch xuống thật mạnh.
Cố Trường An nhìn thấy khối hỗn độn tan ra.
Trong mắt ba người còn lại, con quái vật khổng lồ nhiều đầu, nhiều chân bị những mũi tên ánh sáng của Cố Trường An từ trên trời xẻ đôi, và máu trong suốt trộn lẫn với bùn đất màu tím dày đặc tuôn ra tứ phía.
Con quái thú tách thành hai nửa, đổ xuống hai bên trái phải, cơ giáp của Cố Trường An tiếp đất nặng nề ở trung tâm.
Hai nửa xác của con thú cùng với những con cừu đồng gỉ xanh trên mặt đất bỗng chốc hóa thành màn sương dày đặc bao phủ mọi thứ.
Nhất thời, sương mù che khuất tầm nhìn của ba người bọn họ.

Mặc dù đã có thể cử động, cả ba vẫn ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Bọn họ đã nhìn thấy toàn bộ quá trình Cố Trường An giết con quái vật, nhưng bọn họ không thể hiểu được anh đã làm thế nào.

Trong lòng Chamberlain và Don thậm chí còn sinh ra một sự khiếp sợ khôn tả.
Cố Trường An điều khiển Panda từ trong sương mù đi ra.
Trong tay Panda, là sáu mũi tên ánh sáng đã bị lớp da dày thịt béo của quái thú và tinh thần lực mạnh mẽ của Cố Trường An bẻ cong thành một vòng tròn.
Don vẫn ngơ ngác.
Chamberlain vốn đầy mặt phức tạp, bây giờ lại dùng ánh mắt điên cuồng nhìn chằm chằm vòng tròn làm từ những mũi tên ánh sáng, lẩm bẩm, "...vương miện gai."
Còn Seryozha vẫn kiên định, đi về phía Cố Trường An.
Đại tá của cậu không biết có bị thương hay không?