Thời gian huấn luyện quân sự thấm thoát trôi qua, chớp mắt mà đã nửa tháng.
Cho tới bây giờ An Khê luôn tin vào câu nói, yến hội nào cùng sẽ tàn.
Câu này có thể áp dụng với bất cứ ai, uấn luyện viên đã ở cùng họ nửa tháng, các bạn cùng lớp, thậm chí cả cô và Giang Triều, sớm muộn gì cũng sẽ mỗi người một ngả.
Tuy Hoàng Thụ Thâm nghiêm khắc khiến người ta sợ hãi, nhưng dù sao đều là con người, còn ở chung với nhau lâu, khi sắp phải rời xa, mọi người đều không dễ chịu.
Đêm trước khi huấn luyện quân sự kết thúc, Lưu Dương kéo An Khê sang một bên nói: "An Khê, vừa rồi nhà trường thông báo muốn tổ chức một buổi chia tay các giảng viên ở sân vận động, muốn mỗi lớp đều có một tiết mục.
Bây giờ thời gian gấp gáp, nếu tập luyện chắc chắn sẽ không kịp.
Cậu có thể đại diện cho lớp múa một bài được không? Tôi thấy hôm đầu tiên đợt huấn luyện quân sự, cậu múa rất đẹp."
An Khê nhướng mày: "Lưu Dương, tôi không muốn khiêu vũ ở nơi đông người.
Hôm đó cậu đẩy tôi ra đã làm tôi rất khó xử.
Cậu có biết hai chữ "biết điều" viết như thế nào không.
Đừng cậy bản thân là lớp trưởng, tôi không muốn làm khó cậu, nhưng cậu cũng đừng năm lần bảy lượt làm tôi khó xử!"
Lưu Dương há miệng, hơi xấu hổ, tuy anh ta không thức thời, nhưng An Khê cũng nói rõ như vậy, kẻ ngốc cũng có thể nghe hiểu rằng cô không muốn.
"Nhưng nếu cậu không lên, tôi bây giờ thật sự không tìm được ai! Đến lúc đó, chỉ có lớp chúng ta không có tiết mục, có phải sẽ có lỗi với huấn luyện viên Hoàng hay không?"
"Đó là công việc của cậu.
Hơn nữa, tại sao câu lại tìm tôi, ở lớp chúng ta có nhiều người khiêu vũ tốt hơn tôi.
Cậu đi nhờ những người khác không được sao?"
"Những người khác mà cậu nói là ai?"
"Dương Lan Lan đấy! Tất cả đều nói rằng cô ta nhảy múa tốt hơn tôi! Tôi không biết tại sao cậu cứ làm phiền tôi nữa?" An Khê cười chỉ Dương Lan Lan.
Tính cả tuổi sau khi xuyên thì cô sắp sống ba đời người.
Giờ cô còn là mẹ của hai đứa nhỏ nên đã qua cái tuổi mười tám, mười chín thích so sánh.
Cô biết mấy người Dương Lan Lan và Hạ Thu luôn âm thầm đấu với cô, nhưng cô làm như không biết.
Nếu họ muốn thể hiện thì cứ để họ thể hiện đi, dù sao, cô cũng không mất miếng thịt nào.
Sau khi An Khê nói chuyện với Lưu Dương xong thì đi về phía cửa sắt.
Lưu Dương có đi tìm Dương Lan Lan hay không, cô không quan tâm lắm.
"Huấn luyện viên Hoàng, Giang Triều nhà chúng tôi bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình, không rảnh để ý tới anh.
Nếu anh thật sự muốn tìm người đánh nhau, tôi đánh với anh, được không?" An Khê vừa ăn cơm vừa nói.
Món cà tím nướng thịt chỉ tốn một hào, nhưng cà tím không chín hẳn, còn rất thơm và hoàn toàn tự nhiên.
Nếu không phải thời gian nghỉ ngơi quá ngắn, cô muốn về nhà tự nấu ăn.
Hai người này không phải chỉ đánh nhau thôi sao mà còn nảy sinh tình cảm!
Thấy Hoàng Thụ Thâm bướng bỉnh nhìn cô, An Khê buông đũa xuống: "Huấn luyện viên Hoàng, khi về nhà tôi sẽ nói với Giang Triều một tiếng để anh ấy sắp xếp thời gian đi tìm anh, nên cầu xin anh đừng nhìn tôi đang ăn cơm, được không?"
An Khê thấy những ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, cô không thể chịu được nữa.
Nếu những tin đồn kia truyền đến tai Giang Triều, cho dù là giả thì cái thùng dấm nhà cô cũng không dễ dàng buông tha cho cô.
Sau khi nhận được lời hứa của An Khê, Hoàng Thụ Thâm mới rời đi, dáng vẻ mạnh mẽ phong hành kia khiến cô nghẹn họng.
Rất tốt, bây giờ cô đang tự hỏi liệu tên họ Hoàng có hứng thú với Giang Triều nhà cô hay không.
An Khê không hiểu nhiều về tình bạn giữa đàn ông.
Phụ nữ thì không dễ đánh nhau, một khi đã đánh nhau thì cho dù quan hệ tốt hơn nữa cũng rất khó để hàn gắn.
Nhưng hai người đàn ông chưa từng quen biết lại vì chuyện này mà trở thành bạn.
Trên con hẻm tối lác đác vài chỗ còn sáng đèn, đó là những quán ăn đêm vẫn chưa đóng cửa.
Trong cửa hàng nhỏ đầy mùi dầu mỡ, chỉ có vài người ít ỏi.
Bình thường vào thời điểm này người bên ngoài đều là những tên lưu manh mỗi ngày đều không có việc làm.
Hôm nay ông chủ lại tiếp đãi hai gương mặt mới, hai người vừa ngồi xuống đã gọi hai chai bia và mấy đ ĩa đồ nhắm.
Ông chủ ngồi ở cửa nhàm chán nghe hai người nói chuyện, từ giọng nói ông ta có thể nhận ra hai người này đều không phải người Bắc Kinh.
Một người trong số họ bắt đầu giới thiệu mình tên là Hoàng Thụ Thâm, lúc ấy ông chủ mới biết hai người này không quen nhau lắm.
Điều này khiến khuôn mặt mập mạp của ông ta hiện rõ sự ngạc nhiên.
Cuộc nói chuyện của họ dần thoải mái hơn, lúc đầu còn câu nệ nhưng dần dần hai người bắt đầu nói chuyện từ trên trời xuống dưới đất.
"Giang Triều, anh và An Khê quen nhau thế nào?" Hoàng Thụ Thâm hỏi.
Giang Triều uống một cốc bia, trong mắt xuất hiện một vòng xoáy nhỏ: "An Khê là thanh niên trí xuống tới chỗ chúng tôi, sau đó quen nhau."
"Vậy cô ấy nguyện ý gả cho anh." Trong mắt Hoàng Thụ Thâm hiện lên sự ngạc nhiên, anh ta cho rằng phụ nữ đều chê người nghèo yêu người giàu, giống như vị hôn thê trước kia của anh ta vậy.
"An Khê à! Cô ấy rất ngốc, luôn khiến mình chật vật, lại thiếu cảm giác an toàn, muốn đi vào trong lòng cô rất khó nhưng lại rất dễ.
Tôi chỉ đúng lúc bắt được cơ hội thôi." Giang Triều lắc lư chai bia, những gợn sóng nhỏ xoáy tròn đi thẳng vào mắt anh: "Cô ấy là người phụ nữ của tôi, hiểu không?"
Hoàng Thụ Thâm hiểu ý nghĩa trong câu nói kia của Giang Triều, anh đang nhắc nhở anh ta đừng có tâm tư lệch lạc.
Anh ta có chút chua xót cười cười: "Nghe anh nói như vậy tôi thật sự rất hâm mộ anh, đúng lúc gặp phải một cô gái ngốc.
Tôi không có vận khí tốt như anh.
Chúng tôi đã đính hôn mà cuối cùng cô ấy vẫn chạy theo người khác.
Cô ấy rất xinh đẹp, khi nhảy múa thì như một nàng tiên vậy.
Giờ ngẫm lại, cô gái xuất sắc như vậy xứng đáng với người tốt hơn, tôi dựa vào cái gì mà muốn người ta ở bên cạnh cả đời.
Anh thấy tôi nói có đúng không?"
Mặt Hoàng Thụ Thâm mặt đã đỏ, bắt đầu nói chuyện không rành mạch.
Giang Triều biết anh ta đã gần say, không phải là say rượu, mà anh ta muốn say.
Giang Triều không trả lời mà gọi thêm hai chai bia nữa.
Anh dùng dùng răng mở nắp rồi đưa tới trước mặt anh ta.
Trên bàn rải rác năm sáu chai bia đã rỗng, Giang Triều uống không nhiều lắm, phần lớn đều là người trước mặt uống.
"Thật ra tôi không muốn nhắm vào An Khê, ai bảo cô ấy giống cô gái đó như vậy, đều như thiên nga trắng kiêu ngạo trong đám người.
Nhưng sau đó tôi phát hiện hai người không giống nhau.
An Khê thật hơn cô gái ấy, một khi hiểu ra sẽ đối xử hết lòng..."
Giang Triều cúi đầu nhìn chất lỏng màu đục trong chai bia, không rõ cảm xúc của con ngươi sâu thẳm.
Hoàng Thụ Thâm vẫn lải nhải, tiếp tục so sánh với sự khác biệt của hai người.
Giang Triều đột nhiên đặt lại chai bia lên bàn, bia trong miệng tràn ra, đống bọt chảy xuống.
Giang Triều đứng lên, đi tới cầm lấy chai bia rót vào miệng Hoàng Thụ Thâm.
Ông chủ trơ mắt nhìn chai bia bị lãng phí một nửa thì đau lòng.
Cho dù là đàn ông thì đều không thích nghe tên của vợ mình từ miệng của một thằng đàn ông khác, hơn nữa còn rất nhiều lần, anh ta còn quan sát tỉ mỉ như vậy.
Bản thân anh là đàn ông, nên chính anh hiểu được gốc rễ của sự kém cỏi ấy.
Phụ nữ là lực hấp dẫn trí mạng của đàn ông.là nam nhân có lực.
Có lẽ tất cả quan sát của Hoàng Thụ Thâm là vô thức, nhưng chính sự vô thức này mới khiến anh sợ hãi.
Trong lúc vô thức, anh ta đã hiểu rõ An Khê như vậy.
Cho dù anh ta lấy vị hôn thê cũ làm cái cớ nhưng anh ta không thể khiến người nghe bỏ qua h@m muốn tr@n truồng trong ánh mắt.
Giang Triều ném chai bia xuống đất, tiếng vỡ khiến ông chủ sợ hãi.
Sau đó Giang Triều đi tới cửa, lấy từ trong túi ra một tờ tiền đưa cho ông ta rồi vội vàng biến mất trong đêm.
Trước khi đi, anh còn nói một câu: "Anh ta muốn đi thì cứ ném ra ngoài là được."
Ông chủ cầm tiền xong thì ngẩn người, không nghĩ cuối cùng lại có thể chứng kiến mối quan hệ tay ba như vậy.
An Khê không biết Giang Triều khi nào về.
Cô vừa dỗ hai đứa nhỏ ngủ thì ngồi ở sô pha chờ.
Lúc anh ra ngoài thì không mang theo chìa khóa, cô sợ lúc anh về không có ai mở cửa.
Cô vừa mới tắm xong nên tóc còn chưa khô.
Vì quá nhàm chán nên cô cầm sách mà trường mới phát ra đọc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, An Khê ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sắp mười rưỡi rồi.
Bên ngoài trời đã tối đen, cô đặt cuốn sách xuống rồi dụi mắt.
Không lẽ Hoàng Thụ Thâm lôi kéo không cho Giang Triều về đi.
Hay hai người uống bia rồi trốn cô ra ngoài tìm người khác.
An Khê âm thầm thở dài, tiếng mở cửa vang lên, là tiếng của Giang Triều.
Cô đeo giày rồi chạy nhanh ra mở cửa.
Trên người anh có mùi rượu, cô ghét bỏ đóng cửa lại.
Khi vừa xoay người, cô đã bị ôm chặt lấy, mùi rượu phả thẳng vào mũi.
Giang Triều cúi đầu khóa chặt đôi môi hồng diễm.
Dưới nụ hôn bất ngờ của anh, An Khê không biết nên làm gì, mở to mắt anh ra.
An Khê không thích mùi rượu trên người anh.
Nhưng cô càng kháng cự, Giang Triều càng ôm cô chặt hơn, dây dưa trên môi cô sâu hơn.
An Khê nức nở vài tiếng, suýt nữa thì không thở nổi.
Cô đang không hiểu chuyện gì thì anh lại phát điên một lần nữa.
Giang Triều vừa hôn cô, vừa đẩy cô ngã xuống sô pha ở phía sau, sau đó thuận thế đè lên người cô.
Tiếng th ở dốc của anh nặng nề, An Khê nghiêng đầu sang một bên, mặc cho anh lưu luyến quanh cổ cô.
Ngoại trừ những lúc cơ thể thật sự không thoải mái thì An Khê đều không từ chối Giang Triều, nhưng tối hôm qua anh thật sự hơi quá đáng.
Buổi sáng lúc từ trên giường đứng dậy, cô tức giận cắn răng.
Cũng may tối nay là tiệc chia tay, nhiệm vụ huấn luyện hôm nay cũng không nặng lắm, nếu không cô đã không để ý tới anh.
Đối với An Khê, việc tổ chức tiệc chia tay không quá phức tạp.
Cô chỉ cần ngồi trên sân vận động và xem chương trình là được.
Mỗi lớp đều có chỗ ngồi cố định, hơn nữa vị trí đều là vị trí mà lúc họ luyện tập, rất ngay ngắn.
Huấn luyện viên ngồi ở vị trí đầu tiên của mỗi lớp, ngay bên cạnh Hạ Thu.
An Khê nhìn mặt Hạ Thu đã bị dọa trắng bệch, vô cùng buồn cười.
Tiết mục của lớp cô không có gì bất ngờ là Dương Lan Lan nhảy độc vũ.
Hôm nay Dương Lan Lan đặc biệt ăn mặc.
Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần nhảy màu đỏ, buộc bím tóc lớn, tô phấn má hồng hơi đậm, dưới ánh đèn là một tiểu giai nhân xinh đẹp.
Điệu nhảy của cô ta tương đối uyển chuyển, thân thể như hóa thành nước, hai chân An Khê đan vào nhau, trên đùi như có như không đánh nhịp.
Hoàng Thụ vô tình nhìn cô, anh cho rằng tiết mục hôm nay của lớp sẽ do cô biểu diễn, không ngờ lại là một cô bé khác gầy hơn.
Thật ra anh ta không biết nhảy như vậy có tốt hay không, nhưng anh ta thích vũ đạo sôi động, nó có thể khơi dậy nhiệt huyết trong lòng anh.
Hoàng Thụ Thâm nhìn cô lâu như vậy mà cô không phát hiện.
Cô thật sự có chút mệt mỏi, buối sáng thì huấn luyện, buổi trưa không có thời gian nghỉ ngơi, buổi tối lại phải tới đây.
Chân tay cô bủn rủn không thể nhấc lên, đành phải cúi đầu để nghỉ ngơi, trong lòng thì tiếp tục oán giận Giang Triều.
Sau những tràng pháo tay, buổi tiệc chia tay nhanh chóng kết thúc, điều này đồng nghĩa là họ sắp không gặp lại nữa.
Sau cuộc duyệt binh ngày mai, những người đã tra tấn họ trong nửa tháng đều rời đi.
Sau khi tiệc kết thúc, mấy nữ sinh sợ ngày mai không kịp nên lần lượt lấy đồ đã chuẩn bị để tặng người khác.
Bởi vì không ở trường nên An Khê không biết cô gái này.
Cô không chuẩn bị món quà nào, cũng không ai nói cho cô biết chuyện mọi người muốn tặng quà.
Khi thấy Hoàng Thụ Thâm sắp nhấn chìm trong đống khăn tay, An Khê hơi bối rối.
Cô không chuẩn bị gì, cũng không nghĩ nên tặng gì.
Sau khi lục tìm một lúc, cô chỉ tìm thấy một tờ tiền.
Hay cứ trực tiếp đưa tiền! Tặng tiền rất thiết thực, anh ta muốn mua gì thì mua cái đó.
Hoàng Thụ Thâm nhìn một đồng tiền trong tay An Khê, không nói gì, cô định đưa anh tiền thật à!
"Bạn học An Khê, trong bộ đội có quy định không nhận hối lộ."
"Nếu anh nói vậy, những món quà kia cũng là hối lộ."
"Ngày mai tôi sẽ trả lại."
An Khê nghẹn lại, xấu hổ nhét tiền vào túi: "Không phải tôi không tặng mà do anh không nhận, nên không thể trách tôi."
An Khê vốn sợ mất mặt nên đợi mọi người tặng xong mới tặng anh ta.
Thấy mọi người đã về gần hết, cô cũng định rời đi.
"An Khê, trước khi tôi đi có thể xem cô nhảy một lần nữa không?"
An Khê quay đầu nhìn anh ta: "Không được, Giang Triều nói sau này không được nhảy trước mặt người đàn ông khác."
Cô nói xong thì không thèm nhìn ánh mắt mất mát của anh ta mà vội vàng rời đi..